Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1126



Chương 1126

Không cần Hoàng Trường Minh giới thiệu, Lam Ngọc Anh cũng đoán được, người đứng đẳng trước là người nông dân đã cứu anh từ dưới sông lên, người đứng đắng sau là thầy thuốc đông y đã cứu mạng anh.

Quên đi sự ghen tuông vừa nãy, sau khi chào hỏi xong, cô đỏ mắt, thật tâm cảm ơn ân tình của họ Có thể nhìn ra người nông dân này là một người thật thà chất phác, Hoàng Trường Minh không hề keo kiệt, báo đáp ân nhân cứu mạng nhất định vô cùng hào phóng, nhưng người nông dân này lại vẫn trải qua một cuộc sống mộc mạc, giản dị như trước.

Biết được bọn họ là từ thành phố xa xôi đến đây, người nông dân và cha của mình vừa căng thẳng vừa nhiệt tình tiếp đón, đối mặt với những lời cảm ơn của cô chỉ biết xoa xoa tay, đỏ cả mặt vì không biết phải làm sao.

Con người khi vừa sinh ra, bản tính chính là thiện.

Lam Ngọc Anh rất thích chung sống với những người nông dân như này, mọi người trong nhà đều mộc mạc, giản dị khiến cho cô cảm thấy rất thân thiết, giống như quay trở lại những ngày còn nhỏ ở dưới quê cùng với ông bà ngoại vậy.

Nhìn nhìn thời gian, cô chủ động nói: “Chồng ơi, chúng ta về đi”

Đây là việc bọn họ đã bàn bạc trước, xa xôi vạn dăm đến đây chính là muốn biếu đạt lòng biết ơn, không có ý định ở lại, vì lo rắng những hộ dân thuần phác.

này sẽ phải mất công tiếp đón bọn họ, với lại cũng không muốn gây phiền phức cho người ta Hoàng Trường Minh không trả lời, ánh mắt rời khỏi mặt của cô: “Anh Lý, con gái của anh đâu?”

“Thùy Trang hả?” Người nông dân nở nụ cười phúc hậu trả lời: “Trước lúc hai người đến, vợ tôi bảo con bé đi tạp hóa mua bình giấm, lâu như vậy vẫn chưa trở lại, chắc mấm là ở lại nói chuyện với bà cụ của tiệm tạp hóa rồi! Đứa trẻ này rất được những cụ giả yêu thích, thường xuyên bị các cụ giả trong thôn lôi kéo nói chuyện!”

Có thể nghe ra được, con gái của nhà này không những tâm địa lương thiện mà còn rất được mọi người yêu quý.

Lam Ngọc Anh nhớ lại những lời mà hai người nói trước khi vào thôn, trong lòng tràn ngập sự ghen tuông.

Nghe thấy lời hai vợ chồng họ nói, người nông dân căng thẳng đứng dậy: “Anh Minh, nếu có việc thì mau chóng trở về đi! Người thành phố mấy người ngày nào cũng có rất nhiều việc phải làm, không nên lãng phí thời gian ở lại căn nhà rách nát này của chúng tôi đâu!”

Lam Ngọc Anh định đứng lên cảm ơn lần nữa thì Hoàng Trường Minh ở bên cạnh vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn.

Anh ngăn lại động tác của cô, vắt chân, nhếch môi chậm chạp nói: “Không vội, đợi Thùy Trang quay lại, chào hỏi xong hãng đi”

Biểu cảm của Lam Ngọc Anh có chút cứng nhắc.

Cô thầm liếc mắt nhìn anh, ai ngờ anh không hề để ý đến cô, vẫn cười cười nói chuyện với anh Lý.

Đại khái là đợi hơn mười phút thì bên ngoài sân mới có động tĩnh.

Những ngón tay đang đặt trên đầu gối của Lam Ngọc Anh cuộn tròn lại, vô ý thức nín thở.

Cửa phòng mở ra, người xuất hiện không phải là thiếu nữ dáng vẻ thướt tha như trong tưởng tượng của cô mà là một bé gái chỉ cao bãng một nửa người trưởng thành, trong tay cầm một bình giấm, tết tóc hai bên, nhìn chỉ lớn hơn bánh bao nhỏ hai ba tuổi mà thôi Đứa bé này rất xinh đẹp, đôi mắt to tròn như nhân hạt đào, mới vài tuối mà đã xinh đẹp như hoa như ngọc “Chú Hoàng.” Cô bé vui mừng gọi.

Hoàng Trường Minh cười cười duỗi tay ra ôm lấy cô bé, ánh mắt liếc nhìn về phía cô, còn cô thì lúng túng cúi đầu.

Đợi đến khi rời khỏi thôn, Lam Ngọc Anh thn quá hóa giận, giơ tay lên ấn ấn đầu của anh: “Hoàng Trường Minh, anh cố ýI”

“Ừm” Hoàng Trường Minh cong môi, phát ra tiếng cười trầm thấp.

Lam Ngọc Anh nghĩ đến viêc bản thải bằng con trai của mình thì liền cảm thấy ra khỏi thôn được, xấu hổ chết mất lại đi ghen với một bé gái chỉ lớn tâm ấu hổ, vừa nãy không biết làm sao đi Cái tên này…

Hoàng Trường Minh duỗi tay ra kéo cô vào lòng, dùng môi chặn lại những lời kháng nghị của cô.