Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1128



Chương 1128

Ngón trỏ đang cầm ly rượu của Hoàng Trường Minh khẽ lắc, tỏ ý không cần Tiệc cưới náo nhiệt ấm áp kết thúc, khách khứa đều hơi say rượu trở về, mặc dù Hoàng Trường Minh phải đến mỗi bàn kính rượu nhưng thật ra cũng uống không nhiều, đa phần đều do người phụ trách chức phù rể, Phan Duy uống đỡ.

Kính rượu xong một vòng, bước chân của Phan Duy đã không còn vững nữa, phải nhờ Tiểu Triệu đỡ lấy, cũng chính là cô phù dâu ngày hôm nay.

Rời khỏi hội trường, Lam Ngọc Anh thấy ánh mắt mờ mịt của Phan Duy, cả người thì đều dựa hết vào người Tiểu Triệu.

Nhìn từ xa, cô không nhịn được nói: “Tối hôm nay Phan Duy uống quá nhiều rồi, em thấy Tiểu Triệu đang rất lo lắng. Sớm biết như vậy, vừa nãy không nên để anh ta đỡ nhiều rượu như thết”

“Em không hiểu đâu, phải như này thì Phan Duy mới có cơ hội” Hoàng Trường Minh từ từ cong môi lên, thần sắc lười biếng.

Lam Ngọc Anh ngơ ngác, hiểu ra ý vị sâu xa trong ánh mắt của anh, bèn khế cắn môi thấp giọng nói: “Chồng, anh thật xấu xa”

Đưa tiễn xong khách khứa, Hoàng Trường Minh nằm tay cô nhưng không phải rời khỏi đại sảnh của khách sạn mà là quay lại đi vào thang máy.

Chữ số màu đỏ tăng lên, đích đến là phòng nghỉ trên tầng, nhìn anh lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ. “Tinh” một tiếng cửa phòng mở ra, cô khó hiểu hỏi: ‘Chồng, tối nay chúng ta không về nhà sao?”

“Không về” Hoàng Trường Minh trả lời dứt khoát: “Anh đã bảo nhân viên khách sạn sắp xếp phòng rồi”

‘Thấy anh nhếch lông mày, cô liền hiểu ý của anh Đẩy cửa ra, đập vào mắt cô là màu đỏ rực rỡ, căn phòng được trang trí y hệt như buổi lễ hôm đó, trên giường và thảm đều được rải lên những cánh hoa hồng tươi, tạo ra một bầu không khí vừa vui tươi vừa lãng mạn.

Gương mặt của Lam Ngọc Anh bị sắc đỏ của cánh hoa chiếu lên, vẫn không yên lòng nhíu mày: “Nhưng mà Như Viên…”

Hoàng Trường Minh ôm lấy cô đi vào bên trong, trầm giọng nói: “Không sao, không cần lo lắng, không phải em đế cho con rất nhiều sữa sao. Anh đã bảo thím Lý rồi, tối này thím ấy sẽ chăm sóc Như Viên!”

“Ừm” Lam Ngọc Anh ngại ngùng gật đầu.

Đồng cửa phòng xong, cô liền cảm thấy người nhẹ bằng, cả người được cánh tay rắn chắc của Hoàng Trường Minh bế vào lòng theo kiểu công chúa Anh bước đi thẳng tắp về phía chiếc giường màu đỏ, đặt cô ngồi lên, cơ thể to lớn cũng thuận thế đè lên, đầu ngón tay vuốt vuốt tóc mai của cô, tay để lên đường cong của bộ sườn xám màu đỏ trên người cô: “Vợ à, đêm đầu tiên của chúng ta cũng là ở trong khách sạn, em giao lần đầu tiên cho anh, anh cảm thấy bản thận bắt buộc phải chịu trách nhiệm!”

“Anh định chịu trách nhiệm như nào?“ Lam Ngọc Anh xấu hổ cần môi Hoàng Trường Minh cong cái môi mỏng lên, cúi xuống hôn cô, nói bằng chất giọng mập mờ không rõ: “Tiếp tục ngủ, lặp đi lặp lại!”

Lam Ngọc Anh xấu hổ đến nỗi rung rung lông mi, nhầm mắt lại nghênh đón nụ hôn kịch liệt của anh.

Sau khi tổ chức các nghỉ thức của hôn lễ ở nhà thờ xong, hai người phải xa cách nhau tận bốn tháng, sau đó thì cô phải sinh con. Hồi phục sau sinh mổ thì hơi lâu một chút, lần đợi này trôi qua rất lâu, không thể tính là tạm chia xa, cho nên cơ thể trống rỗng đã lâu của cả hai đều khát vọng lẫn nhau.

Bộ sườn xám hôm nay Lam Ngọc Anh mặc được thiết kế rất khéo léo, khóa kéo được thiết kế ở phần dưới cánh tay.

Chỉ cần kéo hết khóa kéo sẽ thấy được toàn bộ cảnh xuân mềm mại.

Buổi chiều lúc Hoàng Trường Minh nhìn cô thay đô, đã nghĩ thử một lần ở trong đầu cách để có thể cởi nó ra, lúc này tay cầm lấy khóa kéo, trong phòng toàn là âm thanh kéo khóa “xoet, xoet”. Nhưng đúng lúc kéo hết khóa thì anh dừng lại động tác.

Lam Ngọc Anh xấu hổ hỏi: “A, sao vậy?”

Hoàng Trường Minh giơ tay làm động tác “suyt”, cau mày nghỉ hoặc nhìn về phía cửa.

Lam Ngọc Anh hiếu ý của anh, bên ngoài có người.

Cô kéo lại khóa váy, được anh nắm tay kéo dậy, vừa nhẹ nhàng chỉnh sửa váy vừa nhấc chân đi đến gần cửa.