Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1135



Chương 1135

Tối nay sau khi kết thúc bữa tiệc, anh theo thói quen đi cùng khách hàng tới nơi này tiêu khiển, lúc đi từ cầu thang xuống, ánh mắt anh xuyên qua đám người nhìn xa xăm về phía quầy bar.

Thực ra từ lúc bọn họ đi vào Lê Văn Nam đã nhìn thấy cô rồi, nhìn thấy cô uống rượu một mình, uống đến mức hưng phấn, cũng không cố ý đi qua bên này chào hỏi, mà chỉ đi theo khách hàng lên tầng trên. Lần này nhìn thấy cô thì đã thấy không động đậy gì mà nắm bò lên quầy bar, có lẽ là uống say rồi.

Bên cạnh quầy bar là mấy tên đàn ông vẻ mặt lấm la lấm lét, dùng ánh mắt xấu xa đánh giá cô, nhưng bản thân cô lại chẳng mảy may hay biết.

Người đi cùng chú ý đến ánh mắt của anh: “Anh Nam, nhìn thấy bạn rồi à?”

“Không phải” Lê Văn Nam lắc đầu.

Câu trả lời của anh cũng chẳng phải nói dối, dù sao bọn họ cũng không thân thiết.

“Vậy chúng ta đi thôi? Xe đã sắp xếp xong xuôi rồi, đang đỗ cạnh đường đấy”

ím Lê Văn Nam gật đầu, nhấc chân lên cùng họ đi ra ngoài Nhưng góc mắt anh vẫn nhìn thấy được mấy tên đàn ông đó đã đứng dậy đang sản tay áo lăm le đi về phía Trịnh Phương Vũ, bước chân anh đột ngột dừng lại, bàn tay không nhịn được mà nắm lại thành quyền.

“Anh Nam?” Người đi cùng nghĩ hoặc nhìn anh, Lê Văn Nam cau mày: “Xin lỗi, mọi người đi trước đi, tôi còn có chút chuyện cần xử lýt”

Nói xong anh đã quay người rời đi, từng bước lớn tiến về phía quầy bar. Lê Văn Nam mặt lạnh tiến về phía trước, bày ra tư thế chiếm hữu ôm chặt cô, anh dùng tay vỗ vỗ vào mặt cô: “Trịnh Phương Vũ, tỉnh lại đi, cô uống say rồi”

Nửa ngày sau Trịnh Phương Vũ mới mở to mắt ra, trong đó toàn là sự mơ màng Mờ mịt một lúc lâu mới nhận ra anh, cô kinh ngạc cười khúc khích chỉ vào anh: “Ơ, sao lại là anh?”

Nhìn thấy hai người bọn họ quen biết nhau, mấy tên đàn ông nhìn nhau. Biết là không sơ múi được gì, bọn họ cũng không dám làm liều, biết điều mà rời đitiếp tục tìm kiểm mục tiêu khác. Trịnh Phương Vũ đã hoàn toàn uống say, gục hẳn xuống quầy bar, bị anh gọi dậy vẫn mơ mơ hồ hồ muốn đổ rượu ra uống tiếp. Lê Văn Nam không còn cách nào khác, nếu như tiếp tục bỏ cô ở lại đây một mình, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, chỉ đành thay cô thanh toán hóa đơn, sau đó mới cúi xuống bế ngang người cô đi ra khỏi quán bar.

Anh chặn một chiếc taxi ở trên đường, ánh đèn neon vụt qua, bây giờ đã là nửa đêm rồi, Lê Văn Nam đưa tay đẩy người bên cạnh: “Trịnh Phương Vũ, nhà cô ở đâu? Bây giờ tôi đưa cô về! Trịnh Phương Vũ, Trịnh Phương Vũ?”

Bất kể anh có gọi như thế nào, cũng không có lời đáp lại Trịnh Phương Vũ bắt chéo hai tay chống lên vai, nhắm mắt dựa vào ghế, hơi thở toàn mùi rượu.

Lê Văn Nam liếc nhìn ngoài cửa số, biển hiệu của khách sạn vụt qua trước mắt, anh đưa tay ra lần nữa, rất lịch sự chỉ đụng vào hai túi áo của cô , bên trong trống rỗng, không có vi tiền, càng không có giấy tờ gì có ích.

Không biết là quên đem giống lần trước, hay là lúc nãy uống say bị người ta lấy mất rồi Người tài xế đẳng trước đã lái rất lâu rồi, không kiên nhẫn quay lại hỏi: “Anh này, rốt cuộc là đi đâu thế?”

Lê Văn Nam nhìn Trịnh Phương Vũ say đến mềm nhữn ở bên cạnh, tiễn phật phải tiên đến Tây Thiên, nếu đã nhúng tay vào rồi thì phải lo đến cuối cùng. Anh hết cách đành phải nói tên khách sạn mình đang ở.

Bởi vì đêm khuya nên người trong sảnh khách sạn không nhiều, anh bế ngang Trịnh Phương Vũ đi thẳng một đường. Lúc thang máy dừng ở lầu một, anh trực tiếp đi vào trong.

Bởi vì cần quẹt thẻ mới có thế đến tầng có phòng mình đặt, nhưng hai tay Lê Văn Nam lại không rảnh, chỉ có thể đặt cô xuống trước, để cô dựa vào người mình, sau đó mới lôi thẻ từ trong túi quần ra. Anh quẹt thẻ rồi mới ấn số tầng 17, đợi đến khi thang máy lên tới nơi, Trịnh Phương Vũ đứng trong lòng anh đột nhiên trượt xuống dưới.

Lê Văn Nam sợ cô bị ngã, anh giơ tay định bế cô lên, lúc cúi người xuống vừa hay cô cũng cúi mặt, đôi môi cô vô tình dinh vào mặt anh.

Một cái chạm nhẹ đến từ đôi môi mỏng của cô, khiến anh lập tức cứng người.

Khi Trịnh Phương Vũ thức dậy vào sáng hôm sau và mở mắt ra, đã bị môi trường xa lạ này làm cho giật mình.