Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1173



Chương 1173

Cậu bé lộ ra một đôi răng hố nhỏ, quay đầu nhìn người đang cất bút trở lại túi ngực, giọng điệu mong đợi: “Chú bác sĩ, chú có thể đi cùng cháu không ạ?”

Trương Tiểu Du không kìm được bóp chặt chiếc thìa trong tay, Chờ đợi giây tiếp theo anh từ chối, nhưng lại nghe thấy anh ta nhỏ giọng phun ra hai chữ, “Có thể Cứ như vậy, ăn xong bát hoành thánh nhỏ, cậu bé tay trái nắm tay cô, tay phải nắm tay Trần Phong Sinh, Đi dạo trong khu vườn bên dưới tòa nhà nội trú, ánh hoàng hôn trải dài bóng bọn họ, trông giống như một gia đình ba người Cái quỷ gì thết Trương Tiểu Du lắc lắc đầu, xua tan đi ý ngi hủng khiếp vừa rồi Trong khu vườn nhỏ có rất nhiều cậu bé khác đang chơi đá bóng cùng nhau, cậu bé cũng hoạt bát chạy lại, rất nhanh đã hòa nhập được với các bạn.

Khóe mắt Trương Tiểu Du không ngừng liếc nhìn Trần Phong Sinh bên cạnh, vốn tưởng rằng anh ta chỉ đối xử tượng trưng với cậu bé thôi, không ngờ anh ta lại đứng đó đút tay vào túi áo khoác trắng, cứ chậm chạp mà không có ý định rời khỏi. Cô di chuyển một cách phòng thủ vài bước ra xa, cố gắng bảo trì khoảng cách an toàn.

Ở chỗ này nhiều người, lại là thanh thiên bạch nhật, hơn nữa còn có nhiều đóa hoa của tổ quốc thế này, hẳn anh ta sẽ không động tay động chân mới đúng!

‘Đang nghĩ ngợi lung tung, nghe thấy âm thanh trầm thấp nam tính vang lên: “Sao lại nghĩ đến việc giúp đỡ cậu bé?”

Trần Phong Sinh đến bây giờ vẫn còn nhớ chiều hôm đó cô lộ rõ biểu tình hăng hái, có lẽ anh làm bác sĩ, có thiên chức và chuyên môn cứu người chết và chữa lành vết thương, mà cô vơi cặp ông bà này có thế chỉ là bèo nước gặp nhau, không thân cũng chẳng quen.

“Không có gì đặc biệt cả, chỉ là cảm thấy hai ông bà ấy rất đánh thương, hơn nữa.” Trương Tiểu Du ngừng lại, cùng với đôi mắt đào hoa của anh nhìn về phía cậu bé đang hứng phấn đá bóng. Nhẹ giọng nói: “Em có thể nhìn thấy chính mình trên người cậu bé đó”

Trần Phong Sinh nghe thấy lời này, nghiêng người nhìn cô.

Đôi mắt Trương Tiểu Du cụp xuống, miệng chu lên như một đứa trẻ: “Hồi em lớn bảng cậu bé đó, bố mẹ đột ngột ra đi, để lại một mình em, hôm đó em nhìn thấy cậu bé đó cô đơn lẻ loi năm trên giường bệnh không có bố mẹ ở bên, em liền cảm thấy, nếu như hồi nhỏ em cũng giống như cậu bé bị bệnh như vậy thì có bao nhiêu bất lực chứ, cho nên rất muốn cậu bé có thể khỏe lại!”

Giọng cô vừa thấp lại buồn bã, Nó giống như một bàn tay vô hình, nắm lấy trái tim của anh.

Hầu kết Trần Phong Sinh khẽ động, đáy lòng như có một sợi tơ lướt qua.

Nói xong, bản thân Trương Tiểu Du có chút ngạc nhiên, ngoại trừ Lam Ngọc.

Anh và Lý Lan Hoa là bạn thân lâu năm, cô rất ít khi nhắc đến chuyện của bố mẹ mình với người ngoài, dù có bị người khác hỏi đi nữa cô cũng chỉ nói qua loa hai ba câu, trước giờ chủ động mở miệng với người khác thế này, thật ngạc nhiên cô lại nói ra với tên quái thú này…

Cô vừa định mở miệng muốn đem chủ đề này nói qua thì nghe thấy tiếng điện thoại di động rung lên, Trần Phong Sinh lấy từ trong túi áo khoác trằng ra.

Không biết ở đầu dây bên kia đã nói cái gì, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi: “Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ qua ngay!”

Nói xong liền xoay người chạy nhanh ra khỏi vườn hoa.

Trương Tiểu Du không khỏi cẳn môi, nhìn theo bóng lưng hoảng loạn chạy của anh, không biết là chuyện khó khăn gì, dọc đường còn suýt đụng trúng người khác.

Trần Phong Sinh vội vàng chạy vào khu bệnh viện nội trú, nhưng không quay lại khoa tim mạch nơi anh làm, thay vào đó anh đến khoa tiêu hóa, gõ cửa phòng làm việc, vội vàng hỏi: “Giám đốc Lý, bà tôi đã xảy ra chuyện gÏ?”

Giám đốc Lý đang ngồi xem kết quả xét nghiệm và phim chụp, nghe xong liền ra hiệu cho anh ngồi xuống, vẻ mặt trịnh trọng: “Phong Sinh, tôi không muốn giấu anh. Tình trạng của bệnh nhân rất không lạc quan. Đây là kết quả thử nghiệm mới nhất. Anh xem qua đi!”

Đều là người làm bác sĩ, Trần Phong Sinh có thể hiểu cái này đại biểu cho điều gì “Trong sáu tháng qua, chúng tôi đã kết hợp giữa y học cố truyền và Tây y để lựa chọn phương pháp điều trị bảo tôn nhầm kiểm soát sự phát triển của bệnh.

Nói một cách tương đổi thì nó cũng có một số tác dụng. Nhưng giờ tế bào ung thư đã di căn xa hơn, và bệnh nhân cũng ngày càng già đi đồng nghĩa với các chức năng cơ thể của họ đang suy thoái. Sợ rắng…” Giám đốc Lý dừng lại, những lời sau đó không nói, thở dài một hơi: “Phong Sinh, tốt hơn hết anh nên thuyết phục bà cụ để bà ấy đồng ý phẫu thuật. Thật sự không thể trì hoãn được nữa!”