Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1227



Chương 1227

“Tôi biết rồi. Cô cứ bình tĩnh mà làm, không cần vội vã quá đâu!” Trương Tiểu Du gật đầu trả lời.

Trần Phong Sinh im lặng hồi lâu không biết đang suy nghĩ gì. Khi Tô Yến chuẩn bị rời đi, anh đột nhiên nói: “Anh sẽ giúp em tiễn cô ấy!”

Cách phòng bệnh không xa chính là thang máy của tiếu khu bệnh viện. Tô Yến không khỏi đánh giá Trần Phong Sinh, cô tò mò không biết mục đích mà anh ta đưa tiễn cô là gị, trong lòng cô cũng đã có những suy đoán của riêng mình. Nhìn thấy đôi mắt đào hoa của anh liếc qua, đôi môi cũng khế động đậy.

tựa như không biết nên gọi cô như thế nào, Tô Yến vội vàng nói: “Tôi tên là Tô Yến”

“Cô Yến!” Trần Phong Sinh lễ phép nói “Anh Phong Sinh, có lẽ tôi nên gọi anh là bác sĩ Phong Sinh nhỉ”

Tô Yến từng thấy một vài y tá gọi anh như vậy. Mặc dù lúc này anh ta đang mặc quần áo bình thường, nhưng chắc hẳn cái người tên Trần Phong Sinh này có chức vụ cũng không thấp trong bệnh viện. Anh ta hình như được rất nhiều người tôn trọng, cô ngỏ ý muốn hỏi: “Anh tiễn tôi như vậy, có phải anh muốn hỏi về sự việc liên quan đến đến Cá Nhở?”

‘Thấy thế Trần Phong Sinh cũng không lòng vòng nữa, anh thẳng thừng nói “Sợi dây chuyên đó là do bố mẹ cô ấy tặng. Nó có quan trọng không?”

“Chà, chiếc vòng cổ ấy phải gọi là rất quan trọng là đăng khác! Tô Yến gật đầu”Cá Nhỏ thật ra rất đáng thương. Khi cô ấy mới học tiểu học năm thứ hai, cả cha lẫn mẹ của Cá Nhỏ đều qua đời trong một vụ tai nạn. Sau đó cô được nhà cô nuôi dưỡng, mặc dù điều kiện của gia định rất khó khăn nhưng bà luôn chăm sóc tận tình cho Cá Nhỏ, luôn coi cô ấy là con ruột trong nhà. Sau này.

Tiểu Du trúng tuyển vào trường đại học ở Long Thành lúc đó cô rồi mới chịu về nhật”

Trần Phong Sinh nghe xong có chút giật mình Tuy anh biết rằng chiếc vòng cổ rất quan trọng đối với Trương Tiểu Du, nhưng anh không ngờ nó lại quan trọng đến vậy. Không thể trách được thời điểm nhìn thấy sợi dây chuyền đó cô lại cảm thấy vui vẻ, cũng như anh có thể hiếu được tại sao cô lại nhảy xuống hồ đế tìm nó bất chấp nguy hiểm.

Bởi sau cùng đây là di vật mà bố mẹ đã để lại cho Tiểu Du.

Anh bồng nhiên nghĩ đến lúc trước, cái thời điểm mà anh còn đang sinh bệnh. Mẹ của anh khi đó vẫn luôn nói lời xin lỗi. Bản thân bà cũng đã đủ đáng thương lâm rồi vậy mà lại đi dành tất cả sức lực của mình đi chăm sóc anh.

Người như vậy thật sự rất ngốc mà, phải không?

‘Yết hầu của Trần Phong Sinh nhấp nhô, trong lòng anh bỗng xuất hiện một loại cảm xúc lạ thường mà không có cách nào có thể giải thích được. Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Tô Yến đi sau lưng anh. Sau khi suy nghĩ xong, cô không nhịn được nói thêm “Bác sĩ Phong Sinh, còn một điều nữa, tôi e rằng anh có thế đã hiểu sai điều gì đó!”

“Hả?” Trần Phong Sinh khó hiểu “Đó là về bạn trai cũ của Tiểu Du. Tình cảm giữa hai chúng tôi cũng khá thân thiết cho nên tôi cũng biết Ngô Huỳnh Đông, hai người họ đã từ chia tay nhau từ cái lần mà Tiểu Du đi công tác ở Kiên Giang rồi!” Tô Yến nói rất nghiêm túc “Tôi biết Tiểu Du là người như thế nào. Cá Nhỏ là người không bao giờ chấp nhận kẻ dối trá, bội bạc. Nếu đã chia tay một lần vậy cho dù người kia có cố gắng gấp trăm ngàn lần để nối lại mối quan hệ tất cả mọi sự cố gắng đó đều không có tác dụng. Tiểu Du không phải là người dễ dàng tha thứ cho ai đến vậy, tôi có thể cam đoan. Hơn nữa, lần nào cũng vậy, tất cả mọi cuộc gặp gỡ giữa Cá Nhỏ và người bạn trai cũ đều do Ngô Huỳnh Đông chủ động gặp mặt hết!”

Là người ngoài cuộc, Tô Yến tuy không biết quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng bản năng của một người phụ nữ cho cô biết chuyện này không hề đơn giản một chút nào.

Đặc biệt là sau khi Trương Tiểu Du được đưa đến bệnh viện trong tình trạng hôn mê sau khi được giải cứu, gương mặt của Trần Phong Sinh vô cùng căng thẳng và lo lắng sau khi anh ta biết tin Tô Yến cũng đã thấy được sự lo lắng trên khuôn mặt Trần Phong Sinh không phải là giả dối.

Ngay từ lúc Trần Phong Sinh xuất hiện, anh ta liên tục hỏi bác sĩ về tình trạng của Trương Tiểu Du. Sau khi xác nhận, thậm chí còn kiếm tra cả hồ sơ y tế cá nhân, đến lúc đó sự lo lâng của Tân Phong Sinh mới giảm dần.

Sau khi Trương Tiểu Du tỉnh dậy, Tô Yến liền nghe thấy lời quở trách từ Trần Phong Sinh, cô thậm chí có thể nghe thấy rõ sự bất mãn trong giọng điệu của anh. Chắc chản có điều gì đó không ổn ở đây.

Sau khi Tô Yến nói rõ ràng mọi thứ cô có thể cảm nhận thấy tâm trạng của Trần Phong Sinh đã tốt hơn trước rất nhiều, trên khóe mắt của anh còn mang theo ý cười nhàn nhạt.