Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1252



Chương 1252

Ngô Huỳnh Đông lập tức nhíu mày và hỏi: “Sao lại là anh?”

“Rất thất vọng sao?” Trần Phong Sinh khóe mất liếc sang.

Ngô Huỳnh Đông đánh giá người đàn ông bên cạnh, đây được coi là lần thứ: ba tiếp xúc trực diện, lớn hơn mình mấy tuổi, có thể cũng là quan hệ này, sự.

lười biếng trên mặt trông có vẻ trưởng thành hơn anh ta, đặc biệt là khí thế khi nâng tay hạ chân cũng có chút khiến anh ta không theo kịp.

Bởi vì nó không chỉ là mối quan hệ của thân phận, địa vị mà là một lẽ tự nhiên.

Chống khuỷu tay lên cửa kính xe, Trần Phong Sinh thong thả và tự đắc như chính xe của mình vậy, lười biếng cong môi chào hỏi: “Anh Đông, hiện tại anh vừa kết hôn, tối hôm qua đêm động phòng hoa chúc chắc rất vui vẻ nhỉ?”

“Không thế nói gì hơn!” Vẻ mặt Ngô Huỳnh Đông có chút không thể chịu đựng được Năm chữ “đêm động phòng hoa chúc” đã đánh lên thần kinh của anh ta, không nghỉ ngờ gì đây là nhắc nhở anh ta rằng đã lấy người con gái khác.

Đôi tay nắm ctặt vô lăng, trên mu bản tay gân xanh nổi lên, Ngô Huỳnh Đông cần thật chặt hàm răng và chỉ có thể nói: “Thật xin lỗi, giữa tôi và anh không có gì để nói chuyện hết, tôi đến đây cũng không phải gặp anh, tôi đến đây tìm Cá Nhỏ!”

“Tôi biết” Trần Phong Sinh lười biếng cong môi, chuyển đề tài câu chuyện: “Nhưng mà với tư cách là chồng hợp pháp của cô ấy, tôi nên có quyền lợi giúp cô ấy giải quyết chút phiền phức”

Ngô Huỳnh Đông sửng sốt, không dám tin và hỏi: “Cô ấy bảo anh xuống đây sao?”

“Không sai”

“Thần sắc trên mặt Trần Phong Sinh bình tĩnh, mặt không đỏ, tim không đập, mở mắt nói nhảm: “Hiện tại La Phu đã có chồng, Sứ Quân đã có vợ, Cá Nhỏ.

nhờ tôi chuyển lời đến anh: Yên ổn sống những ngày tháng sau khi kết hôn của anh đi, đừng đến làm phiền cô ấy nữa!”

“Ô, đã gần chín giờ rồi, nếu không có chuyện gì thì về sớm đi, cứ luôn ngồi xổm ở dưới nhà người khác để làm gì, cũng đừng khiến tân nương trong nhà mình lo lắng!”

Trần Phong Sinh nói xong, còn làm bộ cúi đầu nhìn đồng hồ hàng hiệu trên cổ tay, giọng điệu và biểu tình trên mặt giống hệt giả bộ, dường như cổ ý, anh ấy lại chậm rãi nói: “Tôi phải lên nhà rồi, thời gian lâu quá rồi, chắc cô ấy đợi đã sốt ruột rồi, hai người chúng ta vẫn nên thực sự tận hưởng cuộc sống vợ chồng bình thường”

‘Vẻ mặt Ngô Huỳnh Đông đã hoàn toàn cứng đờ, hai mắt đỏ bừng, nhìn chảm chăm anh ấy.

“Anh nhìn chảm châm tôi có ích gì?” Trần Phong Sinh mở cửa xe và xuống xe, dựa vào ưu thế chiều cao tuyệt đối và khí chất đã đè bẹp người trong xe, cười nhạo và nói: “Tự tạo nghiệp không thể sống, muốn ăn trong bát thì phải nhìn trong rồi, cũng không nhìn lại xem mình có xứng hay không? Dù bây giờ anh hối hận cũng chẳng có ích gì, sớm như thế sao không thắt chặt đai lưng quần lại, lúc lạc lối yêu đương vụng trộm thì anh nghĩ gì vậy?”

“Tôi không cần anh đến đây để giảng đạo lý!”

Ngô Huỳnh Đông bị thọc vào chỗ đau, gầm nhẹ ra tiếng, -Trần Phong Sinh chống lòng bàn tay trên thân xe, độ cong của môi bạc toàn bộ đã thu lại, mắt đào hoa đột nhiên híp lại, ánh mắt trong nháy mắt đã lạnh lùng: “Tôi không rảnh mà mà giảng đạo lý cho anh, chỉ muốn nhắc nhở anh, cách vợ tôi xa một chút, tính khí của tôi không được tốt đâu!”

Khi cửa chống trộm kêu lên, Trương Tiểu Du đang ngồi trên ghế sô pha và chuyến kênh trên TV, ngạc nhiên quay đầu lại nhìn: “Cầm Thú, anh ra ngoài lúc nào thế?”

‘Vừa nãy khi bước ra từ trong phòng bếp, không thấy anh ấy ở phòng khách, còn nghĩ răng là ở trong phòng vệ sinh nên cũng không quan tâm nhiều.

“Vừa tồi” Trần Phong Sinh cúi đầu đối giày và nhàn nhạt nói: “Xuống dưới nhà đi đổ rác”

*Ö” Trương Tiểu Du không nghỉ ngờ anh.