Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1268



Chương 1268

“Anh rế!” Chu Thị Linh trợn mắt nhìn, sau đó liền quay đầu nhìn về phía Trần Phong Sinh, giọng điệu tự nhiên giống như là đã gọi rất nhiều lần “Anh rể, có phải sau khi tháo bột em có thể đi lại bình thường? Ngoài phải ăn kiêng một số thức ăn, còn cần chu ý cái gì nữa không?”

Trần Phong Sinh nhướng mày, khoé môi cũng khẽ nhếch lên, hình như đối với xưng hô này cũng không có gì khó chịu, thanh âm trầm ấm dặn dò: “Tránh những hoạt động mạnh, nếu không có thể làm cho vị trí gãy xương lại bị lệch, trong thời gian tính dương hãy nhớ để chân của em cao lên như bây giờ, đừng thấp xuống! Tôi đã nói qua với khoa chỉnh hình, nếu bị sưng nghiêm trọng, em có thể gọi y tá tới đây!”

“Cảm ơn anh rế!”Chu Thị Linh ngọt ngào nói.

Trương Tiểu Du nhìn bọn họ tương tác với nhau, hai tay không được thoải mái nắm chặt lại Sau khi hết một lọ thuốc, Chu Thị Linh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đỏ, vội vàng nói nhỏ với cô: “Đúng rồi chị ơi, còn có một chuyện! Bố mẹ em chắc cũng sắp tới rồi, lúc xảy ra chuyện đầu của em có chảy không ít máu, bạn trai em sợ hãi, cho nên trên đường đi có gọi điện thoại cho họ, thuê một chiếc taxi chạy đường dài, giờ này đoán là cũng sắp đến rồi.

Trương Tiểu Dụ nghe vậy hơi nhíu mày.

Tuy rãng cô không muốn để cho hai vị trưởng bối lo lo lắng, nhưng nghĩ đến cô dượng nếu biết con gái mình bị thương phải năm viện, dĩ nhiên cũng sẽ không yên lòng, cô gật đầu: “Chị biết rồi, một lát nữa chị sẽ xuống đón bọn họ.

Nửa tiếng sau, Trương Tiểu Du cùng Trần Phong Sinh cùng nhau đi từ thanh máy ra.

Trần Phong Sinh hôm nay đang ở phòng khám chấn bệnh, sau khi em họ bị thương gọi điện cho anh, annh liền nhờ đồng nghiệp thay thế tạm thời, chính là muốn tự khám cho em họ.

Trương Tiểu Du hai tay để sau người, do dự mở miệng: “Vừa rồi Linh có nói tiền thuốc men đều là anh trả, bao nhiêu tiền, em trả lại cho anh”

“Không cần, cũng không nhiều lắm” Trần Phong Sinh lười biếng nói.

Trương Tiểu Du biết, với thân phận của anh sẽ không để ý chút tiền này, cản môi nói: “Em họ em lần này gây phiền phức cho anh rồi, em…”

Trần Phong Sinh liếc mặt một cái, thản nhiên ngắn lời: “Đó là em gái của em?

Trương Tiểu Du vội vàng cụp mắt xuống, lông mi khẽ động.

Trong sảnh tầng một có rất nhiều bệnh nhân qua lại, bàn tay của cô ấy được anh ấy nhẹ nhàng nắm lấy. Bóng của hai người bị ánh sáng và bóng đêm kéo dài cạnh nhau theo hướng ra cửa.

“Trước khi ra ngoài, Trương Tiểu Du vô tình nhìn lên và thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cô ấy không khỏi kêu lên: “Tô Yến?”

Dưới bậc thang bê tông bên ngoài, Tô Yến, người đã rời đài vào buối sáng đang đứng ở đó, bên cạnh cô ấy là một người đàn ông cao lớn mặc một bội comple. Đứng ở góc độ, vị trí của Trương Tiểu Du không thể thấy được diện mạo thực sự của người đàn ông đó chỉ có thế chắc chắn rằng sống mũi người đàn ông đó rất cao và đang đeo một chiếc kính đắt tiền.

Trương Tiểu Du nhìn về phía xa xa, không khỏi lẩm bẩm nói: “Ý, người bên cạnh cô ấy sao nhìn quen vậy?”

“Là anh hai của anh” Trần Phong Sinh lười biếng nói.

“Anh hai anh?” Trương Tiểu Du kinh ngạc hỏi.

Nhìn lại hướng đó lần nữa, cô ấy cẩn thận đánh giá người đàn ông đó từ trên xuống dưới, nhìn người đàn ông mặc vest đi giày da đó có vẻ mặt rất ôn hòa, nhưng đôi mắt ẩn sau cặp kính lại lãnh đạm, toàn thân tràn đây khí thế của một sếp lớn, không phải là Trần Hoài Nam thì còn có thể là ai?

Chẳng trách vừa tồi cô ấy cảm thấy đối phương quen như vậy.

Bởi vì khoảng cách khá xa nên không nghe được họ đang nói chuyện gì, nhưng từ biếu hiện thì có thể nhận ra họ đang cãi nhau chuyện gì đó, đặc biệt là Tô Yến vẻ mặt rất nóng nảy, lồng ngực phập phồng.

Khi Trương Tiểu Du định tăng tốc độ bước lên thì đột nhiên cô nhìn thấy Tô.

Yến quay người muốn đi vào trong tòa nhà thì Trân Hoài Nam từ phía sau nắm lấy tay cô ấy. Trương Tiểu Du và Tô Yến chạm mặt nhau cả hai liền sững sở, cảm thấy bối rối…