Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1363



Chương 1363

Trương Tiểu Du lắc lắc đầu, đợi đến khi cô ấy định thần lại thì phát hiện đã mười phút trôi qua rồi Thấp giọng hô một tiếng, cô ấy nhanh chóng ngồi dậy gắp sợi mì đã bị ngâm đến mềm nhũn ra.

Lúc cô ấy đang bỏ sợi mỳ vào miệng, còn chưa kịp nhai thì chợt nghe thấy từ sảnh ngoài truyền đến tiếng vặn chìa khóa mở cửa.

Nhìn thấy bóng dáng cao lớn cầm chìa khóa xe và chỉa khóa cửa bước vào, Trương Tiểu Du chớp chớp mắt, đem mì đang ngậm trong miệng nuốt xuống, một bộ dạng như gặp phải ma tay cầm nữa chỉ vào anh ấy: “Câm thú, sao anh lại trở về tồi? Không phải anh đi tham gia họp mặt lớp sao?”

“Làm sao em biết anh phải đi dự họp mặt lớp?” Trần Phong Sinh nhướng mày như cười như không hỏi.

Trương Tiểu Du cần môi, nhún vai nói: ‘Hôm nay em đi thăm bà ngoại, cô Tống cũng ở đó, cô ấy nói..”

“Trần Phong Sinh nghe xong liền khẽ nhíu mày, tiếp đó sải bước đi tới phía trước, giành lấy hộp mì ăn liền trong tay cô ấy: “Ở khu thiên tai còn ăn chưa đủ sao? Đừng ăn nữa!”

“Này!” Trương Tiểu Du nhìn anh ấy trực tiếp đem hộp mì ăn liền ném vào thùng rác, liền trừng mắt nhìn, cầm lấy chiếc rĩa trong tay khoa tay múa chân: “Anh làm gì vậy, em mới ăn một miếng! Thật là lãng phí!”

Trần Phong Sinh cũng cướp lấy cái nĩa trong tay cô ấy, sau khi ném vào.

thùng rác, anh ấy rút khăn giấy lau nước mỹ dính ở khóe miệng cô ấy: ‘Ăn mì ăn liền làm gì, anh đưa em đi ăn trực”

“Anh muốn đưa em đi tham gia tụ họp?” Trương Tiểu Du ngẩn người.

“Ừz Trần Phong Sinh dắt tay cô ấy, trực tiếp sải bước về phía cửa.

Hai mươi phút sau, chiếc Cayenne màu đen lái đến cửa một nhà hàng Việt Nam, có vẻ như khách đến khá là đông, bên ngoài có một dấy xe ô tô đậu ở đi bọn họ phải mất một lúc lâu mới tìm được chỗ đậu xe.

Sau khi đậu xe xong, Trương Tiểu Du cởi dây an toàn, ngập ngừng nhìn về phía anh ấy: “Cầm thú, anh đưa em tới như vậy, cô Tống liệu có thế sẽ không vui không?”

“Em đế ý đến suy nghĩ của cô ấy như vậy sao?” Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh liếc nhìn cô ấy.

Trương Tiểu Du cần m Không phải cô ấy muốn để ý mà là sợ anh ấy sẽ để ý.

Đang nói chuyện thì ngoài xe truyền đến tiếng giày cao gót, chính là Tống Giai Lệ nhìn thấy xe của anh ấy liền từ trong nhà hàng chạy ra đón, bởi vì vội vàng mà mái tóc dài đều tung bay, trên khuôn mặt cũng tràn đầy ý cười: “Phong Sinh, anh tới rồi!”

Sau khi nhìn thấy Trương Tiểu Du ngồi ở ghế phụ, sắc mặt liền ngưng lại, giọng nói cũng trầm xuống rất nhiều: “Cô Trương cũng đến sao…”

‘Sau khi xuống xe, Trương Tiểu Du liền cảm thấy hối hận vì đã đi cùng anh ấy.

Tống Giai Lệ đang nói chuyện với Trần Phong Sinh về những người bạn học đã đến ở bên trong, có lẽ cũng do hai người họ có quá nhiều chủ đề để nói, từ đầu đến cuối luôn nói chuyện phiếm, mà bất giác cô ấy liền bị bỏ lại ở phía sau.

Giống như chú chó nhỏ bị chủ nhân lãng quên, bị bỏ lại ở phía sau Trương Tiểu Du nhìn hai người đang đi cạnh nhau ở trước mặt, cho dù trời đã tối nhưng khuôn mặt Tống Giai Lệ vẫn đẹp đến không vướng bụi trần. Hơn nữa dáng người cô ta cũng rất cao, xấp xỉ một mét bảy, mang theo giày cao gót đứng bên cạnh Trần Phong Sinh tạo nên sự chênh lệch vô cùng hài hòa.

Có lẽ vì điều này mà cô ấy cảm thấy có chứt hít thở không thông.

Trong nhất thời tỉnh thần liền hốt hoảng, không biết làm sao dưới chân bồng nhiên loạng choạng.

Lúc gần như sắp ngã xuống, liền được một đôi bàn tay thon dài như ngọc.

đỡ lấy, hơi thở nam tính quen thuộc ập đến, Trần Phong Sinh đang đi phía trước đã tiến đến trước mặt cô ấy lúc nào không rõ, cong môi cất tiếng chế nhạo cô ấy: “Đi đường bắng phẳng cũng có thể bị vấp ngã, em ngốc chết đi được!”

Trương Tiểu Du tức giận nói: “Có Trần Phong Sinh nhấc chân, trực tiếp đá viên đá nhỏ đi, sau đó liền dắt lấy tay cô ấy, Mười ngón tay đan vào nhau, là dáng vẻ thường ngày anh ấy dắt mình.