Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1378



Chương 1378

Sau khi rời khỏi tiệm làm tóc, lại đến trung tâm mua sắm đối diện đi dạo một vòng, đến lúc đi ra thì bên ngoài trời đã sụp tối Chu Tiểu Linh đi tới bên đường bắt xe, bởi vì vừa mới tốt nghiệp bắt đầu đi làm không lâu, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, chỗ thuê nhà cũng tương đối hẻo lánh, vừa đúng lúc có thể thuận đường tiễn cô ấy về.

Đợi đến khi taxi dừng lại, Trương Tiểu Du lại vẫy tay không đi lên: “Không cần đâu, chúng ta ngược đường nhau!”

“Này, ngược đường chỗ nào vậy, chị không về nhà sao?” Chu Thị Linh vẻ mặt nghĩ hoặc, sau đó lập tức nghĩ ra, cười trộm: “Em biết rồi, chị là muốn tới bệnh viện tìm anh rế!”

Bị vạch trần suy nghĩ trong lòng, Trương Tiểu Du mặt hơi đỏ lên gật đãi có chút mất tự nhiên giải thích: “Có lẽ ca phẫu thuật sắp kết thúc rồi!”

Lúc nãy nhìn đồng hồ, tính toán thời gian một chút, lúc này có lẽ anh đang thực hiện ca phẫu thuật thứ hai. Nếu chạy tới đó, vừa đúng lúc có thể đợi anh ấy kết thúc công việc cùng nhau về nhà.

Chu Thị Linh nghe xong, trên mặt liền lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy còn khoa trương nằm tay làm ra tư thế cổ vũ: “Chị, cố lên.”

Trương Tiểu Du bị em họ làm cho xấu hố, cho dù là buối tối cũng cảm thấy hai má nóng bỏng, liền đẩy cô ấy vào trong xe, đóng cửa xe lại kêu tài xế nhanh chóng lái xe đi Sau khi tiên em họ đi, cô ấy quay người đi về phía ga tàu điện ngầm phía sau.

Đến tối, trong bệnh viện yên tĩnh đi không ít, đến bản y tá hỏi thăm một chút, nhìn bảng ghi chép trên tường đến cột chuyên gia phẫu thuật khoa tim mạch Trần Phong Sinh ghi ca mổ lúc năm giờ và lúc bảy giờ rưỡi.

Khi Trương Tiểu Du bước đến cửa phòng phẫu thuật, bên trong vẫn đang tiến hành.

Đoán rằng mình ước tính thời gian sai rồi, ca phẫu thuật vẫn chưa kết thú.

cô ấy chỉ đành ôm lấy túi xách ngồi trên ghế đợi, không biết còn tưởng cô ấy là người nhà bệnh nhân.

Có lẽ bởi vì là khu vực phẫu thuật, hơn nữa ban đêm quá yên tĩnh, Trương Tiểu Du dựa đầu vào vách tường, mắt từng chút một nhẳm lại cô dần dân chìm vào giấc ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, khi cô mơ màng tỉnh dậy, chợt ngửi thấy mùi nước sát trùng.

Ngấng đầu lên, mới kinh ngạc nhận ra mình vậy mà lại dựa vào một bờ vai vững chãi, mà trong tâm mắt là khuôn mặt tuấn tú của Trần Phong Sinh, anh ấy văn đang mặc áo phẫu thuật, mũ cùng với khẩu trang đều đặt bên anh người, hai chân dài tùy ý duỗi ra đặt ở đó.

Giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, nhưng lại không châm lửa, khu vực hút thuốc vẫn còn cách chỗ này một đoạn, không biết anh ấy đã giữ nguyên động tác này trong bao lâu. Trên điếu thuốc có vết lõm nhẹ.

Trương Tiểu Du thất thần nhìn vào vết lõm đó một lúc, sau đó mới đờ đẫn phản ứng lại Dụi dụi mắt, lúc này mới phát hiện cửa phòng phẫu thuật đã bị khóa chặt từ lúc nào, đèn bên trong cũng tắt, từ lâu đã không còn người, hành lang vô cùng vâng lặng, chỉ còn lại chiếc bóng bị kéo dài trên mặt đất của hai người họ.

Trương Tiểu Du nhanh chóng chỉnh lại mái tóc rối bù, lúng túng hỏi: “Anh đi ra từ khi nào?”

“Một giờ trước” Trần Phong Sinh xoay điếu thuốc trong tay giống như đang xoay bút “Cái gì?” Trương Tiểu Du vừa nghe liền kinh ngạc mở to mắt: “Vậy sao anh không đánh thức em!”

Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh liếc về phía cô, có lẽ do ánh sáng trên đầu mà giữa lông mày anh xuất hiện những vệt sáng lit, anh cứ như cười như không như vậy nhìn cô.

Trước đây cũng đã từng xảy ra trường hợp tương tự, chỉ là thay đối lại vị trí, cô ấy đã ngồi trong xe đợi anh mấy tiếng đồng hồ, cho dù ôm bụng đói cũng không đánh thức anh, thẳng đến khi anh tự mình thức dậy.