‘Sau khi nói xong thì cốp xe lại hạ xuống. Tống Giai Lệ kéo vali bạc đi tới “Cô Tống, để tôi tự xách là được rồi!” Trương Tiểu Du nhếch môi rồi đi về phía trước.
Bàn tay đang cầm vali của Tống Giai Lệ hơi xiết lại, bên trong đôi mắt hạnh xinh đẹp xuất hiện vẻ chần chừ. Bỗng nhiên sau đó mới buông tay ra giao vali cho cô rồi nói với giọng gượng gạo: “Hơi nặng!”
Trương Tiểu Du nhận lấy va lï rồi bình tĩnh nói: “Cô Tống, cảm ơn cô đã chở tôi Về nhàt”
“Không có gì!” Tống Giai Lệ cười nhạt nhếo, ánh mắt nhìn vali trong tay cô chậm rãi chuyển sang nhìn gương mặt Trương Tiểu Du. Cô ta ra vẻ muốn nói gì đó rồi lại thôi như thế do dự lảm mới lưỡng lự nói: “Cô Trương, cho dù thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn hy vọng cô có thể thông cảm cho Phong Sinh mà đưng trách gì anh ấy!
Trương Tiểu Du nhíu mày. Cô vừa cảm thấy mờ mịt vừa cảm thấy bất an.
Phạm Ân đứng bên thấy cô xách vali lớn như vậy bèn tiến lên giúp đỡ: “Cô Trần, để tôi giúp cô!”
Trương Tiểu Du cảm ơn. Lúc quay đầu lại, chiếc BMW MINI đỏ đã rời đi.
Đóng của chống trộm lại, cô kéo vali từ cửa trước vào trong phòng ngủ.
Đây cũng là ngày nghỉ lộn xộn nhất cuộc đời cô. Kế hoạch ban đầu là buổi sáng dẫn Linh Nhi tới bệnh viện làm kiểm tra với Tô Yến, sau đó sẽ tới công viên trò chơi. Kế hoạch vốn đã được sắp xếp rất chất lượng thì ai ngờ Trần Phong Niên xuất hiện lại khiến cô rảnh rồi chẳng có việc gì Trương Tiểu Du không khỏi nhìn về phía vali màu bạc. Cô vẫn luôn cho rằng còn hai ngày nữa Tiần Phong Sinh mới đi công tác về thì ai ngờ anh lại về sớm.
Vừa nhớ đến lời giải thích của anh trong bệnh viện, cô chậm rãi nhếch môi.
Dùng tay đấm vào thái dương hai cái, cô dứt khoát nhám mắt nằm xuống giường mà chẳng thèm suy nghĩ gì nữa.
Lúc Trương Tiểu Du mở mắt dây thì mới phát hiện chẳng biết trời đã sp tối từ khi nào. Chân trời phía xa đã xuất hiện ráng chiều, cô vội vàng xuống giường Cô nhớ rõ lúc mình nâm trên giường đang là giữa trưa. Trương Tiểu Du vốn định để não minh nghỉ ngơi, ai ngờ lại ngủ mê man. Đã thế còn đánh một giấc dài như vậy!
Trương Tiểu Du ngáp một cái. Cả ngươi cô ê ẩm, trên người vẫn đọng lại cảm giác bưồn ngủ. Cô đang suy nghĩ, chẳng lẽ do tối qua cô thức khuya xem kịch sao?
Trương Tiểu Du nhìn đồng hồ, mới năm giờ rưỡi. Thấy trong phòng yên tĩnh, chắc hẳn Trần Phong Sinh vẫn còn trong bệnh viện chứ chưa về. Đã làm bác sĩ thì phải vất vả như thế, anh luôn phải đối mặt với những cuộc phẫu thuật dài vô tận. Chắc hẳn bây giờ Trần Phong Sinh cũng không thể tự phân thân ra khỏi phòng mổ được.
Cô cảm thấy bụng mình trống rồng. Lúc đi tới phòng bếp tìm đồ ăn vặt lót bụng rồi đến khi về đến phòng ngủ, cô nhìn thấy vali ngay trước cổng. Cô mở, vali ra giúp anh dọn dẹp lại.
Nếu không lúc anh trở về nhất định sẽ ra dáng ông lớn uể oải kêu cô làm!
Trương Tiểu Du nhếch môi. Mặc dù hơi không tình nguyện nhưng tay vẫn nhanh thoãn thoát.
Cô lần lượt cầm từng chiếc áo sơ mi và quần của nam được gấp gọn gàng lên rồi lại dùng mắc áo treo lên. Đầu ngón tay từ cổ áo trượt dần xuống vạt áo giống như chạm vào lồng ngực rắn châc của anh. Trần Phong Sinh thuộc dạng người gầy khi mặc quần áo nhưng lúc cởi ra thì lại khác. Bởi vì cô là người hiểu rõ nhất cảm giác khi chạm vào từng bập thịt rần chắc ấy.
Anh nói, anh đói lầm.
Gương mặt nóng bừng. Trương Tiểu Du thầm chửi mình không biết xấu hổ!