Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1395



Mắt thấy sắp đến văn phòng thì nữ y tả vừa thở hồng hộc vừa đuổi theo phía sau: “Cô Trần, bác sĩ Sinh ra khỏi bệnh viện từ lâu rồi!”

“Anh ấy đi rồi?” Trương Tiểu Du sửng sốt.

“Vâng!” Nữ y tá gật đầu, sau đó nhìn vẻ mặt cô mà do dự nói thêm: “Có cô gái nào họ Tổng đến tìm anh ấy. Hai người bọn họ vừa rời đi cách đây không lâu.

Trương Tiểu Du sợ hãi đứng yên tại chỗ.

Sau khi nữ y tá rời đi, cô ngước mắt lên nhìn về phía trước. Quả nhân, cánh cửa phòng làm việc khóa chặt, bên trong cũng không có chút ánh sáng nào, nói rõ hơn là hoàn toàn không có ai ở trong đó.

‘Sau khi nhìn chăm chảm vài giây, Trương Tiếu Du đành phải kéo lê bóng mình trở về Lúc đi đến khúc ngoặt, có hai y tả đẩy xe thuốc ra từ phòng bệnh. Có lẽ bọn họ đang rảnh rỗi nên còn chau đầu vào tám chuyện đó đây.

Trong hành lang không có nhiều người nên tiếng của họ cũng nhanh chóng vang tới Trương Tiểu Du vốn không có hứng thú với mấy chuyên linh tỉnh trong bệnh viện, nhất là chuyện cả mấy bác sĩ y tá trực ca đêm.

Huống chỉ bây giờ cô cũng chẳng có tâm trạng, nhưng vừa nghe được tên hai nhân vật chính, cô vẫn dừng lại “Hở? Không biết cậu có nhận ra không nhưng mà cô gái họ Tống kiếm bác sĩ Sinh là diễn viên múa ba-lê vô cùng nổi tiếng đó!”

“Chắng trách, tôi còn nói sao cô gái xinh đẹp này lại quen quen. Mấy ngày trước tôi vừa mua vẻ vở “Hồ Thiên Nga” của cô ấy từ tay người bán vé với giá cao. Cô ấy múa rất tốt, lúc múa trên sân khấu đẹp vô cùng! Không những thế, tôi còn chú ý tới những tin tức về đời sống cá nhân của cô ấy, không những xinh đẹp còn học giỏi, đã vậy hoàn cảnh gia đình cũng khá giả!”

“Ngoài đời còn đẹp hơn cả trên sân khấu!”

“Hoàn toàn chính xác. Có điều nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc quan hệ giữa cô ẩy với bác sĩ Sinh là gì nhỉ?”

Nữ y tá lên tiếng đầu tiên bỗng nói với giọng thần bí: “Vừa mới xảy ra nên cô không biết. Lúc tôi đến hỏi vụ chất kháng sinh, tôi tận mắt thấy bác sĩ Sinh với cô Tống làm chuyện gì mờ ám lảm. Bọn họ đang nằm tay nhau. Nếu lúc đó tôi không xông vào thì có khi bọn họ lao vào ôm hồn nhau rồi!”

“A! Chẳng trách, tôi thấy lúc hai người bọn họ đi ra ngoài thì cô Tống còn xách theo chiếc bánh sinh nhật trên tay nữa. Xem ra chắc là bác sĩ Sinh tặng cô ấy nhân ngày sinh nhật. Đúng là lãng mạn quá đi mà!” Người nọ giật mình gật đầu nhưng cũng hỏi thêm: “Vậy còn cô Trần thì sao?”

“Chuyện đó thì biết sao giờ. Bộ cô tưởng cứ kết hôn là có thể bảo đảm được sao. Bây giờ tỷ lệ ly hôn sắp bắt kịp tỷ lệ kết hôn luôn rồi kìa! Nói câu này ó lẽ không hay nhưng nếu so sánh giữa hai người bọn họ thì tiểu thư họ Tống ấy hợp với bác sĩ Sinh nhà chúng ta hơn…”

Trương Tiểu Du không biết mình ra khỏi bệnh viện bãng cách nào.

Bên ngoài về đêm trăng treo đầu trời. Ánh trăng sáng trong nhưng trong lòng cô cảm giác như có thứ gì đó đang gặm cản thật hung tợn khiến cô đau đớn nhưng chính cô lại mờ mịt chẳng biết làm sao.

Có lẽ không phải do cô không hiểu trái tìm Trần Phong Sinh mà vốn dĩ cô đã không hiểu nó từ đầu Thời gian kết thúc hợp đông ngày một gần. Trương Tiểu Du bị em họ giục nên đã từng nói bóng nói gió, cũng đã từng cẩn thận thăm dò nhưng cô không ngờ mặc dù bề ngoài ra vẻ lười biếng bất cần nhưng anh đã sớm ra quyết định sau lưng rồi.

Cho dù Tống Giai Lệ đã nói rõ trước mặt cô nhưng trải qua nhiều ngày như vậy lại khiến cô vẫn kiên trì ôm lấy hy vọng nhỏ nhơi.

Trương Tiểu Du lấy từ trong bọc đồ ra rồi nhìn năm chữ “Thư thỏa thuận ly hôn” rõ to một lần nữa. Nó cứ như một lưỡi dao, vừa nhìn chốc lát đã cảm thẳng vào ngực.