Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1404



‘Sác mặt Trần Phong Sinh càng âm u. Trương Tiểu Du thấy rõ, cô biết Ngô Huỳnh Đông muốn giải thích rõ mọi chuyện những vẫn không rút tay về.

Năng rề hít một gió đêm lành lạnh. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Ngô Huỳnh Đông rồi nói khẽ: “Huỳnh Đông, anh về trước đi!”

Ngô Huỳnh Đông nhíu mày, anh mờ mịt nhìn cô nhưng lại thấy Trương Tiểu Du vẫn luôn nhìn mình không chớp mắt. Cuối cùng anh ta gật đầu, không nói thêm gì nữa là chỉ “Ù”

Thấy chiếc xe con màu nâu chạy ra khỏi cư xá, Trương Tiểu Du thôi không nhìn nữa mà thấp giọng nói: “Chúng ta về nhà rồi nói!”

Bàn tay đang nằm chặt trong túi của Trần Phong Sinh cũng đã thả lỏng vì câu nói ấy của cô.

Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ. Thang máy đi lên với tốc độ vừa nhanh vừa yên lặng. Bọn họ đứng cạnh nhau, ánh mắt hai người nhìn bậc thang hai bên. Ánh đèn chiếu xuống mặt họ, nhuộm sáng một góc mặt. Mỗi người đều có một tâm sự riêng.

Trương Tiểu Du đi ra đầu tiên. Cô móc chìa khóa ra mở cửa.

Sau khi thay dép đi trong nhà, cô nghe thấy tiếng cánh của chống trộm được đóng lại, ánh đèn trong phòng cũng theo đó mà sáng lên. Cái bóng cao lớn phủ qua đầu cô, cánh tay khoác trên tủ giày hơi xiết lại.

Cô quay người lại, ngấng đầu lên nhìn thẳng vào cặp mắt đào hoa của anh: “Cầm thú, anh đã ký thư thỏa thuận ly hôn chưa? Nếu ký xong rồi thì làm thú tục đi để tránh chuyện đêm dài lắm mộng!”

Cả người Trần Phong Sinh thoáng dừng lại. Sảe mặt khó chịu cộng với giọng điệu hổn hển vì tức giận: “Em thấy anh chưa thay giày xong mà còn muốn nói với anh chuyện này? Chẳng lẽ em không định lên tiếng giải thích một chút Yề chuyện xảy ra dưới lầu sao?”

Trương Tiểu Du chần chừ hai giây tồi quay mặt sang chỗ khác nói: “Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ!”

Ngay sau đó, cô lập tức quay người đi vào trong. Nhưng vừa đi qua cửa trước thì cả người đã bị nhấc bổng lên. Hóa ra cô bị Trần Phong Sinh đuổi theo phía sau xách lên vai.

Lúc này, Trần Phong Sinh quyết định không thay giày mà mang giày da tiếng tới khiêng cô về phía phòng ngủ.

Tiếng giày ra đi trên đất đều đều tạo ra tiếng vang trầm lặng. Cánh cửa bị anh giơ chân lên đá vào tạo ra tiếng âm to. Trương Tiểu Du chưa kịp nhỏ giọng.

kêu lên đã bị anh quãng xuống giường lớn Anh dùng sức rất nhiều. Cả người cô ngã thẳng vào trong nệm nên cũng không nguy hiểm gì.

Trương Tiểu Du định ngồi dậy nhưng chẳng có cơ hội vì Trần Phong Sinh đã nhanh chóng lao tới. Cơ thể rắn chắc chắn trên người cô, hai cổ tay đều đã bị anh bắt lấy rồi giơ cao hơn đầu.

Nhìn thấy cô ra vẻ cừu non đang chờ được làm thịt, Trần Phong Sinh vừa lười nhác vừa nhếch môi đầy nguy hiểm, giọng điệu cũng như đang trút giận: “Cá nhỏ, anh thấy em rất thích được ăn đòn!”

“Không muốn”

Trương Tiểu Du vừa lắc đầu giãy dụa vừa lên tiếng, Môi mỏng hôn cô một cách mãnh liệt, mùi thuốc lá quyện vào môi và răng.

Lúc mùi máu tanh tản ra, Trần Phong Sinh mới chịu buông cô ra. Trương Tiểu Du nói với giọng hơi run: “Cầm thú, chúng ta ly hôn thì không còn là vợi chồng nữa, anh cũng sẽ không đụng vào em được nữa!”

“Ha ha, phải vậy không?” Trần Phong Sinh mỉm cười xấu xa. Đầu lưỡi bị cần một bên mặt đột nhiên sưng lên rất khó chịu. Anh ra sức nắm chặt hai cánh tay cô rồi thở mạnh: “Đợi tụi mình sướng xong thì hẳn nói tới chuyện ly hôn!”

Anh dữ đội như kiểu tiếc rằng không thể nuốt sống cô vào bụng.

“Tốt nhất nên giày vò đến khi cô chẳng thể nói nên lời nữa. Để xem cô còn dám nói ra hai chữ khiến anh tức điên lên không!