Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 141: Em Vẫn Còn Biết Quan Tâm Tôi





Ánh mắt của Nguyễn Phong nhìn cô chăm châm: "Ngọc Anh, nhớ kỹ lời của anh, nếu tình huống này lại xảy ra lần nữa thì phải gọi cho anh trước!" "Ây." Lam Ngọc Anhngập ngừng, mất tự nhiên giải thích: "Thật ra chỉ là hiểu lầm thôi, tụi em có chút tranh chấp, hơn nữa có thể vì anh ấy uống nhiều rồi nên mới

Cô không nói tiếp nữa, trong lòng hơi chột dạ "Ngọc Anh, nếu không anh tìm cho em chỗ ở khác để em dọn đi nhé?" Nguyễn Phong nhìn cô rũ nhẹ lông mi xuống, cân nhắc mà nói ra một cách: "Hiện tại Hoàng Trường Minhở đối diện nhìn chăm chăm em, anh cảm thấy rất lo lắng, lại không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ em, hơn nữa, điều kiện chỗ này của em cũng không tốt làm dọn đi sẽ có nhiều lợi hơn hại

Lam Ngọc Anhnghe vậy, năm chặt ngón tay.


Không đáp lại câu hỏi của anh, mà chỉ tìm cái cớ để lấp liếm cho qua: "À, em đi lấy thuốc giúp anh..."

Khóe miệng Nguyễn Phong giật giật, nhìn bóng dáng đang tránh né của cô, cũng không nói gì thêm.


Sau khi chắc chắn vết thương không có gì đáng lo, hai người mới rời khỏi phòng khám.


Nhìn thấy túi thuốc ở trên ghế sau, Lam Ngọc Anhsuy nghĩ một chút, không ngồi vào ngay, mà nói: "Anh Nguyễn Phong, anh ở trong xe chờ em chút

Vết thương ở cánh tay Nguyễn Phong có chút ảnh hưởng đến việc lái xe, tốc độ xe đi cũng không quá nhanh.


Khi tới dưới lầu, Lam Ngọc

Anh vẫn nằm chặt dây an toàn của mình, Nguyễn Phong nói muốn đưa cô lên, cô liền từ chối: "Anh Nguyễn Phong, anh vẫn nên về nghỉ ngơi sớm chút đi! Nhất định phải lái chậm chút nhé, nhớ đổ rượu vào xoa bóp đẩy nha!" "Được, lên tới nơi gửi tin nhắn cho anh." Nguyễn Phong gật đầu căn dặn.
"Vâng!" Lam Ngọc Anh vẫy tay.


Tiễn Nguyễn Phong đi, cô ngẩng đầu nhìn lên lầu.


Leo từng tầng một lên tới tầng cao nhất, Lam Ngọc Anhđứng ở cửa chân chừ không lấy chìa khóa ra, mà quay đầu qua nhìn cửa đối diện.


Tay đặt trên túi, bên trong có một vật cứng giống như cái bình.


Trước khi lên xe và rời đi, cô đã trở lại phòng khám, mua một phần thuốc giống như Nguyễn Phong.



Đúng như Nguyễn Phong nói, hai người họ ai cũng không chiếm được lợi, Hoàng Trường Minhcũng bị thương, nhưng Nguyễn Phong đã tới phòng khám xử lý, còn anh vẫn ở nhà, hơn nữa vừa dọn tới đây không lâu, có lẽ trong nhà cũng không có thuốc, lần trước bị cảm cũng phải dùng thuốc hạ sốt của cô....


Lam Ngọc Anh chần chừ mãi, cuối cùng vẫn đi qua.
"Cộc cộc cộc

Cô giơ tay lên gõ mấy cái, bên trong không có tiếng động gì.


Lam Ngọc Anh nhíu mày, vừa rồi lúc lên lầu cô đã cố ý nhìn rồi, đèn trong phòng còn sáng, chứng minh anh không ra ngoài mà cũng chưa đi ngủ.


Nghĩ anh không nghe thấy, cô tiếp tục gõ: "Cộc, Cộc...


Kiên trì gõ liên tục hồi lâu, vẫn không có ai mở cửa.


Lấy điện thoại di động chuẩn bị gọi cho anh hỏi xem, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là bỏ đi, cuối cùng gõ hai tiếng nữa xác định không có tiếng động gì, lúc cô chuẩn bị xoay người lại thì cửa chống trộm đột nhiên được mở ra từ bên trong.


Ảnh đèn bên trong cũng đồng loạt đổ bóng.


Nơi ảnh mắt hướng tới là đường cong cắm sắc nhọn và hầu kết đang nhô lên của Hoàng Trường Minh.
"Um...."

Lam Ngọc Anhlên tiếng.


Lúc đang muốn nói, Hoàng Trường Minhđã xoay người đi vào trong, cửa vẫn mở, cũng không có ý định đuổi có, nhưng cũng không phản ứng với cô.


Lam Ngọc Anhxấu hổ, sở túi ở chỗ cổ tay, cuối cùng vẫn cởi giày đi vào.


Hoàng Trường Minhđi vào ngôi lên số pha, âu phục trên người sau khi đánh nhau đã có nếp nhăn, đôi chân dài buông xuống, dép lê chỉ còn mang một nửa trên chân, lung lay sắp rớt.


Nuốt hớp nước miếng, Lam

Ngọc Anh tiếp tục đi vào bên trong.


Dưới chân đá trúng thứ gì đó, có cúi đầu, thấy được một chiếc gối trên sô pha, nhìn lại hướng về phía trước, có một cái gối nữa, hơn nữa dưới bàn trà dường như còn có mấy tờ báo rơi tán loạn.


Ừm, chắc những thứ này không phải tự chạy xuống đâu nhỉ...


Lam Ngọc Anhnín thở nhìn anh, cẩn thận quan sát sắc mặt của anh.


Mặt mày âm trầm, giống như mặt nước biển vừa trải qua cơn bão không thể tĩnh lặng, hơn nữa trong mắt anh lại có một chút u oán bi thương khi làm tình không thành còn bị đánh...


Lại tiến thêm hai bước, Lam Ngọc Anhmới giật mình phát hiện vết thương trên mặt anh.


Vừa rồi lúc ở cửa ngược sáng nên cô không thấy rõ, lúc này có ánh sáng, gò má phải của anh sưng to một cục, khiến cho gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh hơi biển đổi, nhìn thấy mà đau lòng.


Lẽ nào sau khi anh về không xử lý vết thương?

Chườm nóng một chút cũng được mà....



Lam Ngọc Anhkhông nhịn được đưa tay chỉ.
"Hoàng Trường Minh, mặt của anh bị thương rất nặng...


Hoàng Trường Minhlạnh lùng liếc nhìn cô, không để ý tới cô, đưa tay cầm ly nước trên bàn trà.


Có thể vì dùng sức quá mạnh đụng tới những khớp ngón tay bị sưng lên, sắc mặt anh hơi sâm xuống.


Lam Ngọc Anhcũng nhận ra điều này, nhẹ cần môi, tay và má anh đều bị thương nặng, khớp ngón tay trỏ và ngón giữa thậm chí sắp gãy rồi.


Cô nhớ rõ, cuối cùng cô xông lên thiếu chút nữa đã phải chịu một cú đấm của anh, tuy anh chuyển hướng đúng lúc, nhưng sức lực cũng không yếu đi mà đập trúng vách tường bên cạnh.


Càng nghĩ như vậy, trong lòng càng khó chịu.


Cho dù nói thế nào, việc anh và Nguyễn Phong đánh nhau cũng liên quan tới cô.


Lam Ngọc Anhđi tới ngồi bên cạnh anh, lấy bịch thuốc vừa mua lúc nãy ra: "Đây là thuốc tôi mua từ phòng khám cho anh, vết thương trên mặt và trên tay anh phải xử lý, nếu không ngày mai sẽ nghiêm trọng hơn...


Hoàng Trường Minhnhìn đảm chai lọ cô lấy ra.


Anh hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt và giọng nói là sự u oán không hề che giấu: "Em còn biết quan tâm tôi à?".
Lam Ngọc Anhcạn lời.


Vặn nắp chai ra, mùi thuốc bắc nồng đậm tản ra.


Lam Ngọc Anhđưa mắt nhìn anh, thử dò xét hỏi: "Tôi giúp anh bôi nhé?"

Hoàng Trường Minh không đáp nhưng cũng không từ chối.


Thấy thế, Lam Ngọc Anh dùng tăm bông lần lượt thấm nước khử trùng và thuốc, xử lý vết thương trên tay anh, và cả trên mặt.


Hình ảnh này dường như có phần quen thuộc.



Hình như trước đây anh cũng từng cầm một chiếc tăm bông như vậy bôi thuốc mỡ lên gương mặt sưng tấy của cô, cảm giác đau đớn truyền đến, nhưng chỉ cảm thấy ẩm áp, nhất là khi anh ôm cô vào lòng trước mặt cha Lam Ngọc Anh...


Hồ nước sâu trong tim gợn sóng, Lam Ngọc Anh cố che giấu nói: "Hoàng Trường Minh, anh đã bao nhiêu tuổi rồi, còn đánh nhau với người ta chứ...


Thật là trẻ con...


Bốn chữ này cô chỉ dám lặng lẽ nói trong lòng.


Thật ra ban đầu Nguyễn Phong vẫn giữ được phong độ tuy rằng cuối cùng anh ấy cũng đánh trả, nhưng cũng là do anh ra tay trước.


Hoàng Trường Minhhừ lạnh một tiếng: "Tôi đã sớm thấy khó chịu với anh ta rồi!"

Câu trả lời này hai người họ là giống nhau một cách thần kỳ.…....


Hơi không để tâm, cô đã chạm vào vết thương của anh, chỉ nghe thấy tiếng anh hít khí lạnh.
"Nhẹ chút cho tôi "Xin lỗi..."

Lam Ngọc Anh vội vàng thắng lưng, nhưng nhìn vết sưng trên má anh ở khoảng cách gần, hoàn toàn đã không có bộ dáng đẹp trai ngày thường nữa, ngược lại giống như đầu heo vậy…...


Nghĩ như vậy, cô nhịn không được mà bật cười.
"Em còn không biết xấu hổ mà cười? Tôi bị như vậy là vì ai hả?"

Gương mặt Hoàng Trường Minhvốn đã đen giờ càng đen hơn, nổi giận quát lớn.


Lam Ngọc Anhcần môi, im lặng vài giây, nhịn không được nhỏ giọng thầm thì: "Ai bảo anh giở trò lưu mạnh chứ


.