Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1412



“Xin lỗi? Trần Phong Sinh tỏ vẻ giật mình, im lãng một hồi lại nói: “Gọi quen rồi”

Ngón tay Trương Tiểu Du càng nằm chặt hơn.

Trần Phong Sinh từ trên cao nhìn xuống đánh giá cô, mới chỉ ly hôn được hai ngày không gặp nhau, anh lại cảm thấy cô giống như đã gầy một vòng, ngay cả cái cẩm cũng có chút nhọn, vì thế không khỏi trầm giọng hỏi: “Có phải hai ngày qua em không ăn cơm hẳn hoi không, chẳng lẽ Ngô Huỳnh Đông không quản em sao?”

“Không, anh ấy đang bận rộn làm việc…” Trương Tiểu Du nhếch môi, đành phải lắc đầu đáp như vậy, vì không muốn tán gẫu đề tài này với anh nữa nên cô nhẹ giọng nói: “Cầm Thú, tôi đã tìm được nhà mới, sẽ nhanh chóng chuyển ra ngoài!”

“Anh đã nói là không vội rồi mà” Trần Phong Sinh nhíu mày.

Trương Tiểu Du lại nói: “Dù sao đó cũng là nhà của anh, nói thế nào thỉ tôi cũng không thích hợp ở lại đó!”

Thấy anh chỉ dùng cặp mắt đào hoa phong lưu phóng khoáng kia chăm chú nhìn mình, sau một lúc lâu cũng không lên tiếng, cô đành phải chỉ về phía thang máy nói: “Vậy… tôi còn có công việc, tôi về đài truyền hình trước đây”

Không đợi cô nói đến hai từ công việc, Trần Phong Sinh đã dẫn đầu xoay người trở về văn phòng.

Chỉ để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng kiêu ngạo, cùng với tiếng đóng cửa đánh“ ầm’ một cái, Trương Tiểu Du trợn tròn mắt, giống như đã sớm thành thói quen, cô bĩu môi rời đi ‘Vê đêm, trong khu chung cư trở nên cực kỷ yên tĩnh.

Trương Tiểu Du tâm rửa xong sấy khô tóc đi ra, nghĩ đến câu nói ban ngày của anh, cô không khỏi dừng bước đứng trước gương sờ mặt mình, hình như có vẻ gầy thật, gần đây cô hầu như không có khẩu vị ăn u‹ Chẳng lẽ là chịu ảnh hưởng sau khi ly hôn sao?

Trương Tiểu Du cười tự giễu, sau đó tắt đèn rồi đi đến giường lớn.

‘Vừa mới nãm xuống, chỗ huyền quan liền truyền đến tiếng gõ cửa, cô nhíu mày, đành phải xốc chăn lên đứng dậy một lần nữa, lê dép lê đi đến hỏi: “Ai thế?

“Chị Trần, là tôi đây, bảo vệ Phạm Ân!”

Nghe ra là tiếng của bảo vệ Phạm Ân, Trương Tiểu Du cho rãng có chuyện gì đó nên không dám trì hoãn, vội vàng vặn khóa mở cửa Cửa chống trộm bị mở ra, còn chưa chờ thấy rõ mặt của Phạm Ân ở bên ngoài, một bóng dáng cao ngất ở đối diện thẳng tắp ngã về phía cô, cùng với đó là mùi rượu hòa cùng với hơi thở quen thuộc truyền đến.

Sức nặng cả người nọ đều đồn hết lên trên người cô, Trương Tiếu Du thoáng lảo đảo, suýt nữa thì không đứng vững.

Cô đành phải vươn hai tay ra đỡ, sau đó nghiêng đầu nhìn gương mặt điển trai quen thuốc trên vai mình, kinh ngạc mở to hai mắt: “Cầm Thú?”

Phạm Ân cười tít mắt giải thích: “Chị Trần à, hình như anh Trần uống say rồi, vừa mới tài xế xe taxi đưa anh ấy trở về, vừa lúc tôi đi tuần tra ngang qua, nhìn thấy anh ấy say rượu đi đường cũng không vững, chỉ ồn ào nói muốn về nhà, tôi liền giúp đưa anh ấy về đây!”

Về nhà.

Hai chữ này giống như đánh thức dây thần kinh đã ngủ đông của cô.

Phạm Ân thấy cô cứ đứng bất động mãi ở cửa thì vội vàng thúc giục nói: “Chị Trần này, thời gian cũng không sớm, tôi thấy an Trần thật sự uống rất nhiều, cô mau đỡ anh về về giường nghỉ ngơi đi nhé!”

Đối mặt với ý tốt của bảo vệ Phạm Ân, Trương Tiểu Du xấu hổ, nói quanh co không biết nên giải thích như thế nào: “Phạm Ân, chúng tôi..”

“Không cần cảm ơn tôi!” Phạm Ân lại xua tay, ngắt lời cô nói: “Đây chỉ là chuyện tiện tay làm thôi, chị Trần, đêm nay tôi phải trực đêm, giờ phải nhanh chóng về phòng trực ban! Chào cô nhé!”

Phạm Ân nhanh chóng vầy tay rồi xoay người trực tiếp đi thang bộ xuống, ngay đến cả thang máy cũng không chờ.

Trong hành lang khôi phục lại sự yên lặng, Trần Phong Sinh say khướt thì vẫn nâm sấp trên người cô, Trương Tiểu Du nhíu mày đẩy đấy anh: “Cầm Thú, Cầm Thú?”