Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1823



Trần Phong Sinh có thể nhìn ra được cô đang suy nghĩ gì, nhướng mày “Vừa rồi nói điện thoại, anh nghe thấy giọng của bác sĩ Lý”

Mặc dù không nghe rõ lắm nhưng một giây sau anh đã nghe thấy tiếng cúp máy gọi tên anh cả của : “Trần Văn Sáng anh còn không đi ngủ”

“Thật không?” Trương Tiểu Du hào hứng hỏi.

“Ừ! Trần Phong Sinh gật đầu. Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã về khuya, nếu có giọng nói của Lý Lan Hoa trong điện thoại có nghĩa là hai người họ đang ở bên nhau. Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của cô, Trần Phong Sinh xoa xoa đỉnh đầu cô “Ngủ đi” Thấy cô không đáp, anh nheo lại đôi mắt đào hoa với giọng điệu nguy hiểm “Nếu em không ngủ nữa anh sẽ tìm em làm một chuyện: Những thứ anh có thể tìm thấy. Trương Tiểu Du chợt rùng mình, đưa tay ôm lấy anh, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.

‘Vào ngày nghỉ, Trương Tiểu Du không có lớp học nên ở nhà. Trần Phong Sinh cũng chưa từng đến bệnh viện, nhưng khác biệt với cô là vì anh muốn che giấu. Tiểu Lưu giữ bí mật giúp anh, vẫn duy trì trạng thái như trước. Hai người không có kế hoạch đi chơi, họ chỉ ở trong phòng khách. TV đang ríu rít, Trần Phong Sinh khoanh chân dài, một tay cầm điều khiển từ xa, tay kia lười biếng đặt lên ghế sô pha sau lưng cô, khi ánh hoàng hôn chiếu vào, hai người đều bị che trong một vòng ánh sáng. Trương Tiểu Du không xem TV mà khoanh chân quay đầu xem sách y học, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc. Cô mua chúng từ hiệu sách và cô sẽ dành thời gian rảnh để nghiên cứu. Trước kia thì không sao, nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Trần Phong Sinh có chút khó hiểu và phức tạp . Yết hầu của anh nhô ra hơi nhúc nhích, chịu đựng một lúc, anh vẫn nhíu mày nói: “Cá vàng nhỏ không xem nữa”

“Em sẽ nghiên cứu một lát” Trương Tiểu Du không có ngẩng đầu nhìn.

Trần Phong Sinh ho khan một tiếng, nắm tay trống không che lên vào môi mỏng “Em không cần phải đọc sách về đề tài này, anh là bác sĩ, kiến thức y học.

này là chuyên môn của anh”

“Không sao, để em tùy tiện xem. Anh tiếp tục xem TV đi” Trương Tiểu Du cầm cự nói nhưng tư thế vẫn không thay đổi, mắt vẫn dán chặt vào sách.

Cô tình cờ không có việc gì làm, không có phim truyền hình mà cô thích, cô không muốn lãng phí thời gian, cô muốn đọc nhiều sách hơn mặc dù cô không hiểu hết được nhưng cô vẫn có thể hiểu được nhiều thứ. Làm thế nào để loại bệnh này có thể được kiểm soát tốt hơn và hiệu quả hơn.

Đang định tiếp tục lật, Trần Phong Sinh ở bên cạnh liền đưa tay ra. Ngay lập tức anh đóng sách lại và ném thẳng lên chiếc tủ góc đối diện. Trương Tiểu Du bất lực ngẩng đầu lên sững sờ nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh. Làm sao anh lại có thể tỏ ra giống như một đứa trẻ như vậy cơ chứ, cô còn phải chơi với anh sao.

Anh giật lấy cuốn sách trên tay, Trương Tiểu Du cũng phải ngả lưng vào ghế sô pha giống như anh. Hoàng hôn bên ngoài đẹp vô cùng, cảnh vật nhìn ra ngoài đặc biệt rực rỡ. Thời gian trôi nhanh thật. Cô không ngờ rắng đã hơn hai tháng kể từ khi cô đến Đồng Văn. Không giống như các thành phố công nghiệp, nơi đây rất gần gũi với thiên nhiên và có nhiều sinh thái nguyên thủy. Trương Tiểu Du duỗi cái eo lớn lười biếng hơi nheo mắt lại giống như một con mèo: “Đồ cầm thú nhịp sống ở đây rất chậm rất thoải mái”

“Ừ? Trần Phong Sinh mím môi. Anh không nhìn ra ngoài cửa số như cô mà mắt vẫn dán chặt vào cuốn sách y khoa anh đã vứt ở đăng xa. Làm sao anh không biết cô muốn giúp anh sống nhiều hơn….

Một dấu vết lo lắng đọng lại giữa lông mày và mắt của Trần Phong Sinh.

Trương Tiểu Du thấy anh không nói gì còn nghĩ mấy ngày nay anh hầu như không có việc gì làm, nhiều nhất cũng chỉ là đưa đón cô đi làm mà thôi.Vì vậy cô không thể không nói: “Cầm thú em đã nộp đơn xin hiệu trưởng và em có thể đi chơi cùng anh trong vài ngày tới. Anh hãy mở phòng khám . Như chúng ta đã nói trước đây anh có thể đến nhiều vùng núi nhỏ khác nhau và giúp đỡ những người khó khăn,sẽ rất hạnh phúc cho họ” Nghe cô tưởng tượng về tương lai của hai người Trần Phong Sinh chậm rãi thu lòng bàn tay lại. Anh ta nhíu mày nói: “Cá vàng nhỏ”

“Hả?“ Trương Tiểu Du khó hiểu.

Đôi môi mỏng của Trần Phong Sinh giật giật, vẻ mặt có chút do dự: “Nếu ý anh là nếu như anh không mắc bệnh AIDS lúc đó em có quay lại không?”

Trương Tiểu Du sững sờ không ngờ anh lại hỏi một câu như vậy đột nhiên đầu óc quay cưồng. Cô kinh ngạc nhướng mày quay đầu nhìn anh như thế nào lại có thể nghĩ như vậy.