Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1826



Cất điện thoại lại, một tay đút túi quần đi tới trong đại sảnh quảng trường chỉ còn lại chị gái trên bàn vẫn còn nước trái cây chưa uống hết, đôi mắt đào hoa nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Trương Tiểu Du. Anh không khỏi thắc mắc hỏi: “Chị gái, Trương Tiếu Du cô ấy ở đâu?”

Chị gái nghe vậy cũng ngẩn ra ngơ ngác nói: ‘Không biết nữa, chị Trần đột nhiên đứng dậy đi vì “Chị nói cô ấy đã về?” Trần Phong Sinh kinh ngạc lầu tự lẩm bẩm một mình: “Chúng tôi trò chuyện rất vui vẻ, tôi chỉ nói bác sĩ Trần là người tốt, mà người tốt sẽ được đền đáp. Bệnh AIDS của anh đã bị chẩn đoán nhầm rồi..”

Điều anh lo sợ đã xảy ra. Trần Phong Sinh nghe xong câu này trong lòng đột nhiên chùng xuống Không phải lúc đó anh cảm thấy không ổn, quả thực anh có chút lo lắng khi nghe điện thoại chỉ sợ cô và chị gái vô tình nói về chủ đề này khi ở một mình với nhau. Càng sợ hãi nó sẽ càng đến.

Trần Phong Sinh không dám chậm trễ một giây xoay người sải bước ra khỏi nhà.

Nhìn hai vợ chồng rời đi không nói lời nào chị gái vội vàng đứng lên: “Bác sĩ Trần chờ một chút, tôi cũng nói đi lấy thịt bò yak cho anh.”

‘Vừa dứt lời bóng dáng cao lớn đã biến mất như gió. Để chị cả đứng một mình trong phòng với vẻ mặt ngây thơ. Chị không nói gì sai phải không?

Trương Tiểu Du đón một chiếc taxi và trở về nhà sau cuộc trò chuyện với chị cả.

Đẩy cửa chống trộm ra, cô nhéo eo đi đi lại lại trong phòng quay đi quay lại mấy lần vẫn cảm thấy răng kêu “kếo kẹt”. Đã gần nửa tháng kế từ ca phẫu thuật của chị cả. Lúc đó lẽ ra anh ấy đã biết được chấn đoán sai. Chuông điện thoại reo cô nhìn nó rồi đưa vào tai “Chị ơi”

Ở bên kia đường dây, giọng nói của người em họ Chu Thị Linh – người đang ở rất xa ở Sài Gòn vang lên.

Trương Tiểu Du sắc mặt u ám, giọng điệu không tốt lắm: “Chà có chuyện gì vậy?”

“Chị ơi chị sao vậy, chị ăn phải thuốc súng rồi à?” Chu Thị Linh sợ hãi yếu ớt hỏi. Trương Tiểu Du nhầm mắt hít sâu cố găng kiềm chế cảm xúc: “Không sao em nói đi” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Chu Thị Linh hắng giọng và thận trọng giải thích: “Đây là chuyện đã xảy ra.

Em sắp đính hôn với bạn trai. Hai nhà sẽ gặp nhau ăn cơm. Chị và anh rể có tham dự không? Nhưng đó chỉ là một câu hỏi tượng trưng thôi”. Chị cũng có thế tiếp tục bay với anh rể ở đó. Đó chỉ là hình thức. Chị có thế đợi đến lễ cưới thực sự. “

Cô ấy đã nói chuyện với cô trước đây về kế hoạch kết hôn của em họ cô là Chu Thị Linh sẽ được tổ chức vào cuối năm nay.

Trương Tiểu Du sau khi nghe xong nghiến răng nghiến lợi: “Chị sẽ tới đó.”

‘Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với người em họ Chu Thị Linh, thái dương của cô như xây xẩm và cô lại gọi một cuộc khác. Khi cô đặt điện thoại xuống một âm thanh phát ra từ hành lang. Sau đó cửa chống trộm lại được mở ra, cô tái mặt nhìn dáng người cao lớn hoảng hốt chạy vào ngay cả dép cũng chỉ kéo một chân lên, cùi chỏ đập vào góc tủ giày. Có thể thấy rằng anh đã cảm thấy mất mát như thế nào vào lúc này. Trương Tiểu Du mỉm cười nhìn qua “Anh đã về rồi à?”

Trần Phong Sinh biết mình sai, đôi mắt đào hoa lãng mạn cũng không dám nhìn cô hắng giọng: ‘Khụ. Cá vàng nhỏ em nghe anh giải thích “

“Giải thích cái gì?” Trương Tiểu Du hai tay ôm vai, trái tim nhói lên từng hồi “Giải thích là anh biết mình chẩn đoán sai nhưng cố tình che giấu không cho em biết ư?”

“Anh xin lõi” Trân Phong Sinh thừa nhận sai lâm của mình.

Đây là trái đắng mà anh tự gieo, một khi biến cố xảy ra anh phải tự mình nuốt lấy. Trần Phong Sinh tiến đến gần cô như một con sói khổng lồ và nắm lấy cô bằng một bàn tay to lớn, trong lòng anh thực sự rất hồi hộp và lo lắng: “Anh không cố ý không nói với em”

Một Lần Nữa Trương Tiểu Du giơ tay ấn huyệt thái dương đang gi: n hồi vì tức .

Nghe xong lời của anh, cô không khỏi tức giận hơn cười nhạo phản bác: “Đây.

không phải là cố ý sao.” Sau khi Trần Phong Sinh nhìn thấy trên mặt và ánh mắt của cô tức giận không nguôi toàn thân anh liền kích động. Đôi mắt đào hoa nhìn anh nhìn cô chăm chẳm, không chỉ giống một con sói lớn mà còn giống như một đứa trẻ nhếch môi mỏng mấp máy “Anh chỉ là không dám nói cho em biết. Anh sợ răng nếu em biết anh không bị AIDS em sẽ rời bỏ anh. “

“Anh thật sự nghĩ như vậy sao?” Ngoài gan Trương Tiểu Du cảm thấy phổi đau.