Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1840



Nhìn xuống, cô bất giác liếc sang túi quần áo bên phải Trương Tiểu Du không nhịn được lấy điện thoại di động ra, muốn xem Trần Phong Sinh gửi lại cái gì. Cứ hai phút một lần, màn hình luôn bật sáng không ngừng.Thấy cô ấy không chịu trả lời video, các cuộc điện thoại anh ấy không gọi lại mà chỉ nhắn tin.

“Cá nhỏ, anh bị bệnh rồi”

Trương Tiểu Du lập tức nhíu mày, vẻ mặt có chút lo lắng. Không biết là bệnh thật hay là giả nhưng nghĩ bản thân là bác sĩ, dù ốm đau cũng nên chăm sóc bản thân.

Nghĩ đến đây cô nhai hai ngụm cơm, vừa đặt đũa xuống một tin nhân khác truyền đến: “Đầu không thoải mái. Hình như, anh bị sốt nghiêm trọng lắm”

Sau khi Trương Tiểu Du nhìn thấy điều này, đủ để chắc chản rằng anh ấy đang làm gì đó. Cô tự tin cất điện thoại vào túi trở lại “Tiểu Du và Tiếu Nhiên không còn trẻ nữa, đừng cố gắng không trì hoãn đám cưới. Tổ chức càng nhanh càng tốt” Bà Dịch, người đang ngồi trên ghế chính đột nhiên nói rồi mỉm cười nhìn cô, đề cập đến chuyện cưới hỏi.

“.. Trương Tiểu Du xấu hổ, Mẹ Dịch mỉm cười nói chúng ta đấy”

Bà nội Dịch có vẻ rất hứng thú với chủ đề này: “Tiểu Du, con đã tính đến chuyện với Kỳ Nhiên rồi. Con định sinh bao nhiêu đứa ?”

“Bà và hai bác văn đang chờ cháu trai của “Con…” Trương Tiểu Du dừng lại, mọi người trong bàn đều nhìn cô, khiến cô cảm thấy hụt hãng một lúc. May mắn thay cô không thấy xấu hổ được bao lâu, Dịch Kỳ Nhiên đã bước vào giải vây giúp cô, anh nói: “Mẹ, bà, con có chuyện với Tiểu Du”

Nghe xong, nhà họ Dịch dừng đề tài, nghĩ rằng sau này bọn họ còn có kế hoạch gì khác: “Thôi thì hẹn hò đi, quý trọng thời gian hòa thuận đi. Người trẻ bây giờ bận quá.”

Sau khi ra khỏi biệt thự, Trương Tiểu Du thở phảo nhẹ nhõm. Nếu bắt buộc phải trả lời, cô thực sự không biết phải tiếp tục như thế nào. Dịch Kỳ Nhiên nhìn cô áy náy: “Cá vàng nhỏ, xin lỗi. Anh vừa khiến em xấu hổ.”

“Không sao đâu” Trương Tiểu Du lắc đầu. Hành vi của đối phương càng khiến cô cảm thấy áy náy, vội nói: “Thực xin lỗi. Nếu có thể giúp được anh, em sẽ cố gắng hết sức.

“Cảm ơn” Dịch Kỳ Nhiên nói “Xin anh đó, đừng nói cảm ơn với em nữa” Trương Tiểu Du lại lắc đầu. Cô không có thể chịu đựng được: “Em biết lo lắng của anh. Anh sợ họ sẽ không thể tiếp nhận, vì thế cho nên anh đã chọn giấu đám cưới. Em thực sự rất xin lỗi.

Vì em không làm được những gì đã hứa với anh, để anh rơi vào tình huống khó xử như vậy. Là em đã phá vỡ lời hứa trước, vậy nên em có trách nhiệm phải giúp anh. “

Dịch Kỳ Nhiên lấy chìa khóa xe ra: “Cá nhỏ, anh đưa em về nhé?”

Trương Tiểu Du lắc đầu, cô vội vàng nói: “Không cần, phía trước có một chiếc taxi. Em đón taxi là được. Tạm biệt anh”

Nhìn thấy cô ngồi trong taxi, Dịch Kỳ Nhiên nhìn chảm chäm cho đến khi chiếc taxi biến mất không còn tăm hơi, anh vẫn không thu hồi ánh mắt. Trên thực tế anh đã nói dối. Sợ gia đình chịu đòn cần có thời gian đệm, đây chỉ là những lời bào chữa. Đám cưới không bị hủy. Nhưng vì anh muốn đợi cô ấy, anh có một tia hy vọng.

Trương Tiểu Du đã lên taxi trở về nhà. Cô lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho Trần Phong Sinh lại phát hiện ra hết pin. Không nghĩ tới hẳn là do anh liên tục gọi đến. Trong khu chung cư ở Lâm Giang, khi cô xuống xe sắc trời vừa mới buông xuống, đèn đường còn chưa sáng hẳn.

Khi chìa khóa cửa an ninh được mở ra, cô nhìn thấy ánh sáng yếu ớt từ phòng khách. TV đang bật, âm thanh ồn ào phát ra. Trần Phong Sinh đang ngồi trên ghế sô pha quay lưng lại với cô. Trên bàn cà phê hai, chân thon dài gác lên bàn trên tay cầm chiếc điều khiển từ xa xoay tròn.

Nhìn thấy anh lười biếng dựa vào đó xem TV, Trương Tiểu Du thở pho nhẹ nhõm. Dù biết hai tin nhắn anh gửi là cố ý nhưng cô vẫn có phần lo lắng. Giờ đã được chính mắt xác nhận, cô bước chậm lại rồi cởi áo khoác đi dép lê bước tới Âm thanh TV hơi lớn, Trần Phong Sinh không nhận ra cho đến khi cô bước đến ghế sô pha. Sau khi nhìn thấy cô, sắc mặt anh đột nhiên tối sâm lại. Ánh mắt giống như nhìn thấy một người vợ không biết nghe lời chồng: “Sao bây giờ em mới trở về”

“Em không về quá muộn” Trương Tiểu Du chớp mắt.

Điều khiển từ xa Trần Phong Sinh cầm trong tay chỉ về phía cửa sổ: “Tự mình nhìn ra bên ngoài. Mặt trời đã lặn”

“..” Trương Tiểu Du trợn tròn mắt.