Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1859



Cùng lúc với tiếng nước chảy ào ào, còn có tiếng nữ ngâm nga.

Sau đó, ngày hôm sau đối với Trần Phong Sinh cứ như sống một ngày bằng một năm, như một con chó lớn cứ ghé vào cửa sổ sát đất, trông đợi mặt trời hạ xuống. Đợi cho màn đêm buông xuống rồi, sải mấy bước liền thả cô lên giường ngủ.

Khó có được, chỉ cần một lần của cô.

Chẳng qua thường ở đời trời không toại lòng người. Tuy là Trần Phong Sinh như nguyện thức dậy rất sớm, nhưng lúc cố tình đi đến nơi, nạn kẹt xe rất nghiêm trọng, bọn họ không may bị đổ lại bên đường Dựa theo mong ước trở thành cặp đầu tiên thành đôi, chắc chắn là không thể. Mày của Trần Phong Sinh cứ nhíu lại mãi không thôi. Đợi đến lúc tới cửa cục dân chính rồi, thì đã là hơn hai tiếng sau.

Trần Phong Sinh mở cửa xe ra, nhìn kiến trúc trước mắt, lồng ngực bị kính đông tràn đầy tình cảm, ấm áp khó chịu.

Giây phút này anh ta đã đợi lâu lắm rồi

Sau khi rời khỏi cục dân chính, hai người trực tiếp về nhà.

Để lấy giấy kết hôn, hai người đều xin nghỉ một ngày. Sau khi thay dép lê vào nhà, Trương Tiểu Du và Trần Phong Sinh đều nhìn nhau, bỗng nhiên hai người không biết nói gì, chỉ ngồi trên ghế sô pha yên lặng dựa vào nhau.

Mãi cho đến khi ánh nắng chiếu khắp phòng khách, hai người mới phát hiện bất tri bất giác đã đến trưa.

Trần Phong Sinh đứng khỏi ghế.

Trương Tiểu Du tưởng anh vào bếp làm cơm, không ngờ anh lại đi vào trong phòng ngủ, đi thẳng đến trước cửa sổ, mở cánh cửa tủ bên phải lấy từ trong đó ra một két bảo hiểm. Sau khi mở khóa, anh lấy giấy kết hôn vẫn luôn để trong túi ra cho vào.

Có cần phải khoa trương như thế không?

Trương Tiểu Du đi theo phía sau bật cười Khi cô mở miệng định chê cười anh hai câu, tầm mắt bất chợt nhìn thấy thứ ở trong két bảo hiểm: “Đây là..”

Cô đi đến cúi người xuống bên cạnh anh, lấy thứ trắng nõn mềm mềm kia ra.

Không phải thứ gì khác, toàn bộ đều là quần áo trẻ con.

Một cái mũ nhỏ, bao tay nhỏ, còn có khăn quàng cố, cùng với cả tất nhỏ.

Trương Tiểu Du ngây ngẩn nhìn anh: “Em nhớ không phải đều vứt hết rồi à?”

Thời gian vừa mất đi đứa bé, hiểu lâm anh vẫn chưa quên được bạn gái cũ, lòng cô hoàn toàn chết đi. Cô đã tự mình vứt hết đồ dùng quần áo trẻ con ra ngoài cửa số.

“Anh lại ni Khi căng môi lên, mặt mày anh lại trở nên hơi tửi thân: “Anh nhặt từng cái về, còn có một chiếc tất bị con poodle ngậm đi, anh đoạt lại được từ miệng nó!”

Trần Phong Sinh đáp.

Trương Tiểu Du tưởng tượng ra cảnh tượng buồn cười kia, anh giống như một con chó lớn lại đi đoạt đồ trong miệng một chú chó poodle nho nhỏ.

Tuy rất muốn cười nhưng chóp mũi cô lại hơi chua xót.

Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, ngửa đầu hôn anh thật sâu.

Trần Phong Sinh rất nhanh biến bị động thành chủ động, hôn đến mức ánh mắt cô cũng mơ màng. Anh ám muội nhếch mày lên: “Ban ngày ban mặt lại quyến rũ anh?”

Trương Tiểu Du đưa tay đánh anh một cái: “Mới không có đâu. Em còn đang đói đợi anh làm cơm đó!”

“Anh còn tưởng em muốn ăn anh chứ!” Trần Phong Sinh trêu ghẹo.

Trương Tiểu Du đỏ mặt không để ý đến anh nữa Một lời không hợp liền chơi lưu manh!

Trần Phong Sinh cất két bảo hiểm vào trong tủ, ôm Trương Tiểu Du lên ngồi xuống bên cuối giường, cảm anh khẽ hất ra hiệu về chỗ quần áo trẻ em kia: “Tiếp theo em phụ trách sinh con, anh chuẩn bị đám cưới!”