Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 187: Cháu Chạy Trốn Sao



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
Trời chạng vạng tối, sau khi tan làm.


Tại một quán lẩu trong trung tâm thương mại, sự chú ý của Lam Ngọc Anh không thể dồn vào nồi lẩu đang sôi sùng sục.

Cô sốt ruột hỏi: “Cá nhỏ, cậu và bác sĩ Sinh...!hôm đó rốt cuộc anh ấy đã đưa cậu đi đầu, không làm chuyện gì với cậu chứ?"
Sau hôm đó, cô không thể nào yên tâm được, lại không tiện nói trong điện thoại.


Trương Tiểu Du nhét miếng cá viên vào miệng, nghe xong, hậm hực dùng sức cần một miếng rồi mằng: "Hừ! Anh ta dám sao?"
Nói thì nói vậy nhưng trên gương mặt cô ấy lộ rõ sự ửng hồng đáng ngờ.

“Vậy rốt cuộc chuyện giữa cậu và anh ấy là sao?" Lam Ngọc Anh đành đổi chủ đề, hỏi tiếp với vẻ không chắc chắn: “Lời bác sĩ Sinh nới là thật sao? Hai người đã quan hệ à?"
Trương Tiểu Du nuốt viên cá xuống, do dự gật đầu.


Thấy cô tròn mắt, cô ấy gãi đầu giải thích: “Thật ra là một chuyện ngoài ý muốn thôi."
Lam Ngọc Anh phải uống một ngụm nước chanh để bình tĩnh lại.


Xem ra cũng khá giống với cô và Hoàng Trường Minh, chẳng trách họ là bạn thân, ở phương diện này mà cũng giống nhau như vậy.

"Minh nói cho cậu biết, gã Trần Phong Sinh đó không phải bác sĩ cứu người gì đâu, hoàn toàn là một tên cầm thủ đội lốt người.

Tuyệt đối đừng bị mê hoặc bởi diện mạo của anh ta." Trương Tiểu Du trở nên kích động.



Lam Ngọc Anh dở khóc dở cười lắng nghe, cuối cùng khi sắp ăn xong, cô không nhịn được, nói một câu: "Cá nhỏ, tuy rằng những lời này không hay lắm nhưng cậu làm vậy có phải có lỗi với Ngô Huỳnh Đông không...!
Ngô Huỳnh Đông là bạn trai quen từ thời đại học của Trương Tiểu Du.

Hai người họ thường xuyên thể hiện tình yêu nồng thắm trước mặt cô.

Đến tận năm thứ tư đại học, Ngô Huỳnh Đông được trường bảo lãnh đi nước ngoài theo diện học bổng.

Bao năm nay tuy rằng họ không gặp nhau được mấy lần nhưng vẫn nồng nhiệt như ban đầu.


Bây giờ lại xảy ra chuyện với Trần Phong Sinh, cô bất chợt cảm thấy lo lắng cho hai người họ.

"Sau này đừng nhắc tới gã tệ bạc đó nữa." Sắc mặt Trương Tiểu Du bằng chốc trắng bệch.

"Sao vậy?" Lam Ngọc Anh kinh ngạc.

"Ngọc Anh, cậu nói xem.

Bao nhiêu năm nay mình ăn tiêu dè sẻn thắt lưng buộc bụng, gần như bao nhiêu tiền làm ra đều tích góp để gửi sang chu cấp cho anh ta du học, chỉ đợi ngày anh ta được điều về công ty con tại Việt Nam rồi cưới mình.

Nhưng anh ta anh ta lại dám giấu mình tìm người đàn bà khác ở bên ngoài.

Nói xong, mắt Trương Tiểu Du đã bắt đầu ươn ướt.


Lam Ngọc Anh sửng sốt, nghi ngờ tại mình có vấn đề: "Cá nhỏ, trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì không" "Ha ha, mình cũng hy vọng vậy" Trương Tiểu Du nở nụ cười đẳng chất: "Nhưng không phải, mình đã tận tay bắt gian tại giường.

Anh ta về nước mà không báo với mình, lại cùng người đàn bà đó đi du lịch.

Họ đã chung chạ với nhau lâu lắm rồi, hơn nữa người đàn bà đó còn là con gái của quan to, anh ta gần như mượn cô ta để một bước lên máy.

So với người ta, dân thường như mình có đáng gì đâu." "Cá nhỏ." Lam Ngọc Anh cảm thấy đau lòng.


Từ khi kết thúc chuyến du lịch lần trước đến nay đã qua một thời gian rất dài rồi, nhưng Trương Tiểu Du không hề nhắc đến một chữ Khoảng thời gian này, cô ấy vẫn bừng bừng sức sống có thể thấy cô ấy đã giấu hết toàn bộ đau khổ vào tận đáy lòng, một mình âm thậm chịu đựng.

"Không sao." Trương Tiểu Du quẹt tay lau bừa mấy giọt nước mắt chảy xuống, một giây sau lại cười hì hì: "Khả năng tự chữa lành vết thương của mình mạnh lắm, đã sớm nghĩ thông rồi."
Lam Ngọc Anh chỉ còn cách nằm chặt lấy tay cô ấy, cho cô ấy một sự an úi không lời
Ăn cơm xong, hai người họ rời khỏi trung tâm thương mại.

Hoàng hôn bên ngoài vẫn chưa hoàn toàn lủi hết, có cảm giác như đang thúc giục người ta trở về nhà.


Họ không ngồi xe buýt mà gọi taxi.

Trên đường về tiện thể đi ngang qua tòa nhà Hoàng Oanh, Trương Tiểu Du cũng biết, thế nên giơ tay ra chỉ: "Phía trước ngang qua Hoàng Oanh ha? Chúng ta có nên xuống xe, xem xem có thể tạo ra một cuộc gặp tình cờ nào đó không?" "Cá nhỏ." Lam Ngọc Anh nhíu mày "Thôi được rồi, mình không nói là được chứ gì." Trương Tiểu Du vội nói, nhưng lại không nhịn được: “Nhưng chúng ta cũng có thể xem xem, lỡ như gặp tình cờ thật thì sao? Vậy thì đó chính là ý của ông trời rồi.

Ngọc Anh, hay là chúng ta.


Đột nhiên như nhìn thấy gì đó, cô ấy vội vã muốn chuyển chủ đề

Nhưng đã không kịp nữa, Lam Ngọc Anh đã nhìn thấy hai bóng hình đi từ trong tòa nhà ra.


Người đàn ông cao lớn đỉnh đạc, mặc bộ vest đen tôn lên dáng người tam giác ngược.

Cô gái thanh mảnh cao ráo, đi đôi bốt cao quá đầu gối, trông cực kỳ cá tính.

Có vẻ như bước chân của người đàn ông quá lớn, cô gái phải chạy bước nhỏ mới theo kịp, đồng thời giơ tay khoác cánh tay của anh.


Chiếc taxi đi lướt qua rất nhanh, trong gương chiếu hậu cũng chỉ còn lại những dòng xe hai bên đường.


Lam Ngọc Anh quay lại, gượng cười.

"Xinh lắm đúng không? Đó chính là vợ chưa cưới của anh ấy."
Nam thanh nữ tủ, xứng đôi vừa lứa như vậy, đến cô cũng còn cảm thấy tạo hóa thật vĩ đại.


Trương Tiểu Du ảo não cúi đầu xuống, sau đó không dám nói thêm dù chỉ một lời
Về tới nhà, Lam Ngọc Anh để chia khóa lên chiếc tủ gần cửa, trong đầu vẫn còn ẩn hiện hình ảnh nam nữ thần mật trước cửa tòa nhà.

Cô lắc lắc đầu vẫn không thể xua đi được.

Cô bèn dứt khoát rút di động ra để chuyển hướng chú ý của mình.

“Alo, bà ngoại."
Trong điện thoại truyền tới giọng bà lão hiền từ.

"Ngọc Anh, tan làm chưa? Ăn cơm chưa?" “Cháu vừa tan làm, lát nữa sẽ ăn...!
Bà ăn chưa a?" “Đang ăn đây.

Đúng rồi, bà thấy dự báo thời tiết nói cuối tuần hình như có đợt không khí lạnh đấy, cháu chú ý giữ ẩm, đừng để bị cảm nhé." “Vâng, cháu biết rồi ạ." Lam Ngọc Anh năm chặt điện thoại, nghe lời dặn dò ấm áp của bà mà hốc mắt nóng rực lên: "Bà ngoại, cháu nhớ bà rồi, ngày mai là thứ bảy, cháu muốn về thăm bà
Bà ngoại nghe vậy nên vui vẻ ra mặt: "Được, vậy thì về đi."
Ngắt máy xong, Lam Ngọc Anh lại cầm chìa khóa lên.



Sau khi tàu hỏa dừng lại ở một trạm nhỏ, nó lại một lần nữa lao đi trên đường ray của mình.


Nhưng vì đây là loại tàu vỏ xanh đã cũ nên tốc độ cũng rất chậm chạp.

Lam Ngọc Anh nằm lên ghế, lật người mấy lần, rồi lại rút di động ra, cũng mới có tám giờ mà thôi.


Vẫn chưa đến giờ tắt đèn, dọc hành lang và toa bên cạnh chốc chốc lại có tiếng đi qua đi lại.

Cô nhắm mắt lại cũng chẳng ngủ được.


Loảng thoảng nghe thấy tiếng rung của điện thoại, cô rút nó ra từ dưới gối.


Cô đặt lên tại, chưa đợi cô nói “Alô, đầu kia đã lên tiếng trước: "Cải trắng, cháu đang làm gì vậy?" “Dạ, cô?" Lam Ngọc Anh nhìn lại màn hình, chữ "Cô" to tướng hiện lên.

Cô nhìn trái ngó phải rồi trả lời tiếp: "Cháu a, cháu bây giờ đang ở trên tàu hỏa." “Tàu hỏa? Cháu bỏ trốn sao?" Hoàng Thanh Thảo sửng sốt.


Lam Ngọc Anh dở khóc dở cười giải thích: “Cháu không chạy trốn, hơn nữa tại sao cháu phải trốn chứ? Cháu chỉ về quê thăm bà ngoại thôi." “À à.

Hoàng Thanh Thảo nói liền hai tiếng, rồi lại lẩm bẩm thêm một câu: "Cô còn tưởng cháu bị cô dọa chứ."
Lam Ngọc Anh vẫn đang nhẫn nại đợi câu nói tiếp theo nhưng phát hiện