Hôm qua lúc gặp mặt, Triệu Thanh Chỉ nói cô ta là người Sài Gòn, nửa năm trước mới được điều về đây.
Lý Lan Hoa tưởng rằng Trần Văn Sáng là vì lời tỏ tình của cô mới điều về nơi Hải Phòng xa xôi này, nào ngờ, thật ra là vì theo đuổi Triệu Thanh Chỉ mà đến, hai người liền có thế tận hưởng hết mình ngày tháng ngọt ngào, còn cô lại tự mình đa tình.
Có lẽ trong mắt anh ta cô chỉ là đứa trẻ trâu khó đối phó.
Toà mười mấy lầu, Lý Lan Hoa dùng chính đôi chân của mình chạy khỏi toà chung cư, bước chân loạng choạng Ánh mặt trời bên ngoài rực rỡ tươi đẹp, so với phương Bắc càng chói chang hơn, rọi xuống trên vai cô, nhưng lại không mang theo chút ấm áp nào, Lý Lan Hoa giơ tay bóp chặt ngực.
Trái tìm cô giống như bị tảng băng đâm vỡ, vừa lạnh vừa đau.
Cửa phòng tằm mở ra, Triệu Thanh Chỉ thay xong quần áo chỉnh tề bước ra ngoài Trần Văn Sáng trên eo còn quấn khăn tắm, phía trên choàng áo khoác huẩn luyện ngụy trang, anh ta đứng trước cửa số, trong tay kẹp một điếu thuốc, nhưng không có hút, mà nhướng mày nhìn xuống.
Triệu Thanh Chỉ cũng bước tới, chỉ là bóng lưng mảnh mai phía dưới đã không thấy nữa rồi Không biết anh ta đang tìm kiếm cái gì “Đội trưởng Trần…”
Triệu Thanh kêu lên một tiếng, có chút ngượng ngùng mà hỏi anh: “Nhiệm vụ của tôi có phải đã hoàn thành rồi không?”
Thật ra cô ấy không phải được điều đến thành phố này, mà là thành phố lân cận, buổi trưa ngày hôm qua đến đây, là vì muốn đi thắm người thân trong quân đội Gọi anh là đội trưởng Trần, bởi vì cô là vợ quân nhân, theo chồng của mình mà gọi, hai người họ là cấp trên cấp dưới, là chiến hữu, cũng là bạn bè có tính cách tương đồng nhau trong cuộc sống.
Hôm qua khi Triệu Thanh Chỉ đến nhiệm vụ của chồng cô vẫn chưa kết thúc, Trần Văn Sáng phụ trách tiếp đón cô, trên đường thuận tiện có nhờ cô giúp đỡ một chuyện.
“Ừm, cảm ơn” Trần Văn Sáng điềm tĩnh nói : “Tôi đã nói Lê Minh Hùng lái xe qua đây rồi, cậu ta sẽ đưa cô đến bộ bội.”
“Được, tôi biết rồi” Triệu Thanh gật đầu.
Lúc xoay người bước đi, lại nhớ đến cái gì, đưa cho anh thứ vừa mới nhặt được: “Đội trưởng Trần, đây là túi thuốc mà Lan Hoa làm rơi ở cửa”
“Ừm” Trần Văn Sáng đưa tay qua lấy.
Ngoài hành lang vang lên tiếng đóng cửa, trong phòng trở lại yên tĩnh.
Trần Văn Sáng đứng yên tại chỗ, điếu thuốc trong tay bất tri bất giác đã cháy một mảng lớn, bị gió thổi vào từ ngoài cửa số thối , nhẹ nhàng bay trong không khí Anh nắm chặt túi thuốc trong tay.
Bên trong có hai hộp thuốc cảm, còn có một bình thuốc tiêu viêm.
Trần Văn Sáng chợt nhớ tới chuyện lúc trước cô ấy đã từng mua thuốc cho minh, trong lòng không khỏi gợn sóng.
Cô như một ánh nẳng ấm áp, soi rọi vào cuộc sống tẻ nhạt của anh.
Tình cảm nhiệt liệt như vậy, tràn đầy năng lượng của tuổi trẻ.
“Văn Sáng, hiện tại tuổi tác của Lan Hoa còn nhỏ, không hiếu chuyện, có nhiều lúc suy nghĩ thiếu chín chản, chỉ là nhất thời có hứng thú, lại không hiểu rõ bản thân đang làm gi!”
“Bố đã mất đi Minh Kiệt, cũng hổ thẹn với ông ấy, điều duy nhất bố có thể làm là thay ông ấy chăm sóc Lan Hoa thật tốt, không thể để con bé đi sai đường, như vậy ông ấy ở dưới suối vàng mới có thế an tâm, ý của bố con hiểu rồi chứ?”
Lời nói của bố vợ, vẫn còn văng vẳng bên tai Đúng vậy, cô ấy năm nay mới 18 tuổi, có rất nhiều chuyện vẫn chưa xem xét đúng đản, có thể đã đem cảm giác phụ thuộc cho rẵng là thích Đợi sau khi cô tốt nghiệp đại học bước vào xã hội, cuộc đời cô còn có vô số khả năng, cũng sẽ gặp được đủ loại người, rồi cô sẽ ý thức được đây chỉ là nhất thời cảm thấy thích thú, là một sai lâm…
Cảm xúc dưới mắt của Trần Văn Sáng, từng chút chậm rãi thu lại, dần dần trở về yên tĩnh.
Trái tìm cũng lặng xuống.
Điện thoại lúc này vang lên, Trần Văn Sáng cầm lên, nội dung tin nhãn rất ngắn gọn: “Cháu muốn trở về!”
Buổi trưa ngày thứ hai 9 giờ, tại sảnh sân bay.
Lý Lan Hoa cũng giống như lúc đầu lên xe lửa, trong lòng ôm một cái ba lô hai dây.