“Em không biết, để xem thầy sắp xếp như thế nào đã. Có điều, em nghĩ mình nên đi!”
Lý Lan Hoa nói đến câu sau, gương mặt đã lộ ra vẻ ngượng ngùng. Tiêu Tuấn Kiệt lại không để ý, chỉ mải đắm chìm trong cảm xúc quyến luyến khi chia xa, biểu cảm buồn bã.
“tan Hoa, anh chẳng biết chúng ta còn có thể gặp lại nhau hay không. Em cho anh số điện thoại, để sau này tiện liên lạc hơn, được chứ?”
“Không thành vấn đề. Để em nhăn qua cho anhl”
Lý Lan Hoa thoải mái đồng ý, Tiêu Tuấn Kiệt lúc này tinh thần mới phấn chấn trở lại. Sau khi trao đổi phương thức liên lạc, anh ngại ngùng hỏi.
“Với cấp bậc của anh thì không thể dùng điện thoại mỗi ngày. Đợi đến dịp nghỉ hè, lúc đấy thời gian rảnh khá nhiều, anh sẽ liên lạc với em nhé!”
“Được!”
“Anh đi đây. Hẹn gặp lại, Lan Hoal”
“Ừm, hẹn gặp lại!”
Chưa kịp nhìn rõ Tiêu Tuấn Kiệt thì tâm mắt cô đã bị vóc dáng to cao chặn lại. Lý Lan Hoa ngẩng đầu, nhỏ giọng gọi.
“Chú nhỏ.”
“Này, cầm lấy.”
Trần Văn Sáng nhàn nhạt gật đầu, sau đó lấy từ trong túi ra chiếc bình thủy mang màu xanh quân đội đặc trưng, đặt vào tay cô. Lý Lan Hoa chớp mắt, anh chậm rãi giải thích.
“Đường về khá xa, khoảng bốn năm tiếng hơn. Có khát thì lấy ra mà uống.”
“Ừm, em biết rồiI”
Lý Lan Hoa ngoan ngoãn vươn tay nhận lấy. Khoảnh khắc Trần Văn Sáng buông ra, đầu ngón tay làm như vô tình vuốt qua mu bàn tay cô, khiến trái tim cô run rẩy từng đợt. Trần Văn Sáng vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh, dặn dò.
“Bất kì lúc nào cũng có thể điện thoại cho anhỊ”
“Vâng ạ”
“Giờ anh phải đi rồi.”
Trần Văn Sáng khẽ gật đầu, xoay người rời đi. Thẩm Quân Sơn ngồi ở phía cửa sổ nhìn ra ngoài, bĩu môi. Hai người nhìn thoáng qua chỉ như cuộc chia tay bình thường nhưng đầu mày cuối mắt đều ngập tràn tình cảm, quả thật là kinh khủng mài!
Nửa tiếng sau, toàn bộ xe đều nhanh chóng rời đi. Xe van ở phía trước chỉ cần nghiêng gương chiếu hậu liền có thể quan sát những chiếc xe quân dụng ở phía sau. Tuy rằng không nhìn thấy rõ bóng người ngồi bên trong nhưng khóe môi Lý Lan Hoa lại lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, xe quân dụng đột nhiên ngừng lại, xe van thấy vậy liền khẩn cấp ngừng lại theo.
Lý Lan Hoa ngoái đầu nhìn về phía sau, |_ chỉ thấy Trần Văn Sáng vội vàng mở cửa xe nhảy xuống.
Anh chạy đến chỗ Lê Minh Hùng, cúi đầu dặn dò. Sau đó đối phương chạy về hướng xe đông đúc còn Trần Văn Sáng lại chạy về phía cô. Lý Lan Hoa nhanh chóng hạ kính xe xuống, nghiêm giọng.