Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 2107



Chương 2107

“Chị ơi, chị có thể giúp em tìm Bông Bông về không?”

Lý Lan Hoa cảm thấy nhóc con này ät hẳn là cố ý. Bởi vì biết hôm qua người cứu mạng là mình nên hôm nay mới cả gan chạy đến đây, nhõng nhẽo đòi hỏi.

Đứa nhỏ ôm lấy tay cô lắc qua lắc lại, vẻ mặt đáng thương năn nỉ.

“Em biết nó ở đâu, chỉ cần tới nơi em có thể tìm thấy nó ngay! Chị ơi, xin chị đấy!”

Lý Lan Hoa khó xử, bất giác chẳng biết phải làm sao. Đã nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, vật nuôi đôi khi sẽ không luẩn quẩn ở nơi cũ như thế nữa.

Nhưng cô sợ nếu mình từ chối, đứa nhỏ này sẽ giống như ngày hôm qua, không chịu từ bỏ ý định, thừa dịp mọi người không chú ý lại bỏ đi tìm mèo, cuối cùng suýt chết.

“Được rồi, em chờ một chút.”

Cô do dự hồi lâu mới khẽ gật đầu.

Tiếp đến, Lý Lan Hoa tìm đến chỗ Thẩm Quân Sơ nói sơ qua về tình hình, sau đó năm tay đứa nhỏ dắt đi.

“Nào, chị dẫn em đi tìm Bông Bông đây.”

Hai người một lớn một nhỏ nhanh chóng rời đi. Vào lúc này trong quân khu chỉ còn một lính đi tuần, những người còn lại sớm đã đến thôn để xem còn sót ai hay không. Lý Lan Hoa chu đáo chuẩn bị áo phao cho cả mình và đứa nhỏ. Ngày bé cô từng sinh hoạt ở một nơi có hồ, không có chuyện gì thường cùng bố mẹ nuôi đi thuyền dạo chơi xung quanh. Vậy cho nên với loại bè này, đối với cô chúng đều như nhau cả.

Lý Lan Hoa huơ tay vài lần, sau khi quen thuộc liền theo hướng đứa nhỏ chỉ, dần dần tiến về phía sườn nú. Hơn một tiếng trôi qua, cô thở hổn hển, cuối cùng xem như mọi việc đều ổn thỏa. Cô tựa vào đống bao xi măng chất sữa, sau đó ôm đứa nhỏ kéo lên bờ, bỏ mái chèo lại trên bè, lại cúi người kéo bè sát vào trong. Đợi đến khi mọi việc xong xuôi, lưng áo cô đã sớm ướt đầm.

Sườn núi ở phía lưng chừng, nhìn tưởng rất gần nhưng thực tế lại xa vô cùng. Hơn nữa cô chèo bè đến mức hai cánh tay đều muốn rụng rời cả rồi. Vừa muốn ngồi xuống nghỉ ngơi thì trong nháy mắt cô chợt nhìn thấy bóng người quen thuộc, phảng phất mang theo khí thế ác liệt từ xa bước đến.

Xong đời rồi!

Trong lòng Lý Lan Hoa hoảng loạn.

Bè chưa kịp bỏ xuống, áo phao chưa kịp cởi, Trần Văn sáng trong chớp mắt đã nhanh chóng áp sát cô. Đứa nhỏ nhìn thấy người lớn, hứng phấn kêu lên, không ngừng khoe khoang.

“Chị ấy, chị ấy giỏi lắm ạ! Chị chỉ cần vèo vèo vài cái, hai người bọn em liền tới chỗ sườn núi. Chị ấy đi vào bên trong, không bao lâu mang Bông Bông về cho em. Giống như…giống như nữ anh hùng vậy!”

Để chứng minh, đứa nhỏ còn từ tong lông ngực kéo ra một con mèo đen, giơ cao thật cao. Mèo nhỏ linh tính chuyện chẳng lành, im lặng chẳng thèm meo meo đến một tiếng. Đôi mắt Trần Văn Sáng xet qua tia lạnh lẽo.

“Nữ anh hùng?”

“Anh, anh nghe em giải thích…”

“Giải thích cái gì! Ai cho phép em tự ý dùng bè!”

Lý Lan Hoa đảo mắt, chưa kịp dứt câu liền bị Trân Văn Sáng quát một trận tơi bời. Mười phút trước, anh vừa làm xong công tác rà soát cứu người, dặn dò cấp dưới tiếp tục chất thêm hai tầng bao xi măng để phòng lũ tiếp tục dâng cao, đảm bảo khu vực an toàn cho người dân. Vừa quay trở về, anh liền vội vã đi tìm cô.

Kết quả đến trạm chăm sóc, lại nghe được tin cô đã đi đâu đó cùng với một đứa nhỏ, hình như đi về phía quân khu. Trần Văn Sáng tiếp tục hỏi cấp dưới thì nhận được tin cô mang bè ra ngoài, nhất thời sốt ruột không thôi.