Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 2132



Chương 2132

“Cảm ơn anh Tuấn Kiệt!”

“Đừng khách sáo!”

Ban đầu cô muốn từ chối nhưng nghe những lời cuối liền không muốn phụ lòng tốt của đối phương. Tiêu Tuấn Kiệt thấy cô chịu nhận thì tâm tình vui vẻ hơn rất nhiều. Tuy rằng muốn tán gẫu với cô thêm đôi ba câu nhưng anh vẫn giữ gìn hình tượng, chủ động nói lời tạm biệt.

“tan Hoa, em nhớ nghỉ ngơi sớm một chút. Anh không làm phiền em nữa, ngủ ngonl”

“Anh ngủ ngonl”

Tiêu Tuấn Kiệt vừa đi vừa quay đầu lại nhìn cô mà Lý Lan Hoa vẫn giữ vẻ lễ phép, liên tục gật đầu. Hai người vừa tạm biệt không bao lâu thì phía bên này Trân Văn Sáng chậm rãi tiến tới. Anh nghiêng đầu nhấn nút tiếp nhận cuộc gọi, chưa kịp trả lời thì bên kia đã vang lên thanh âm gấp gáp.

“Đọi trưởng Trần, mọi chuyện không xong rồi. Em có chuyện vô cùng khẩn cấp cần nói cho anh biết!”

Thời điểm anh xin điều lệnh, mọi thứ đều được giải quyết vô cùng nhanh cóng. Từ trước đến này, Lê Minh Hùng vấn luôn theo anh, đáng nhẽ phải cùng trở về nhưng chương trình của cậu lại bị chậm, thủ tục chưa xong xuôi, hiện tại bị trì hoãn đến tận vài ngày nữa. Anh trầm giọng.

“Nói đi.”

“Hôm nay em vừa nghe nói cái người tên Tiêu Tuấn Kiệt kia được điều đi đến đây! Hơn nữa sau khi đến còn nhận nhiệm vụ là làm huấn luyện viên cho chị dâu! Cậu ta muốn nhắm đến củ cải trắng của anh rồi!”

Lê Minh Hùng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Anh hạ thấp tông giọng, đáy mắt xet qua tia lạnh lẽo.

“Tôi thấy.”

Không chờ đối phương trả lời, Trần Văn Sáng trực tiếp ngắt máy. Lý Lan Hoa nhìn theo bóng dáng Tiêu Tuấn Kiệt rời đi, bấy giờ mới xoay người lại.

Vừa quay qua liền va vào người đàn ông của mình. Cô ngẩng đầu, giơ tay võ võ ngực, trái tim nhỏ run lên.

“Cậu nhỏ, anh đến rồi à.”

Trân Văn Sáng đảo mắt nhìn cô, mà Lý Lan Hoa cũng nhìn lại anh nhưng lại chẳng đoán ra vui buồn. Cô không biết cảnh tượng ban nấy có bị anh bắt gặp hay không, lấm lét nhìn hai bên trái phải, sau đó chuyển đề tài.

“Phía bên kia sân bóng không có ai cả, chúng ta ra đó đi.”

“nm Hai người bước đến sân bóng rổ, nơi này không có ánh đèn, chỉ có mỗi ánh trăng lưu lại, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ nghe mỗi tiếng bước chân. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trần Văn Sáng châm thuốc, mùi thuốc lá phảng phất trong không khí, hòa với hormone nam tính toát ra từ anh.

“Ban nấy em và Tuấn Kiệt làm gì vậy?”

“…Anh nhìn thấy à?”

“Em nghĩ anh không thấy sao?”

Lý Lan Hoa vốn dĩ muốn mở lời trước, không ngờ lại bị Trân Văn Sáng hỏi vặn ngược trở lại, khiến cô suýt nữa thì căn phải lưỡi mình.

Dưới ánh trăng, khí thế anh càng †ehem phần mãnh liệt. Lý Lan Hoa liếm môi, cô nhớ đến đứa nhỏ mình cứu. Đến trẻ con mà anh còn ghen thì huống hồ gì là người đàn ông xấp xỉ tuổi mình cơ chứ.

“Em muốn giải thích!”