Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 337: Không Thể Nào





**********
Chương 337: Không thể nào.

Diệp Tấn có vẻ rất giỏi gọt vỏ, cầm trên tay một con dao gọt hoa quả, các lớp vỏ của quả táo được nối lại với nhau mà không bị đứt, những đường dài tạo thành một quả táo phẳng, thậm chí còn khiến cho banh bao nhỏ trợn mắt há hốc mồm.

Lam Ngọc Anh cũng kinh ngạc, "Diệp Tấn, không ngờ ngoài câu cá cậu còn cắt táo giỏi như vậy!" "Haha!” Diệp Tấn vẫn cười khiêm tốn giải thích, “Hồi còn học đại học, ký túc xá luôn tổ chức một số hoạt động kỳ quái.

Trong số đó có cuộc thi gọt táo.

Lúc đó, để không mất công dọn dẹp ký túc xá, vậy nên Khổ luyện lâu dài! " “Thật sự rất lợi hại!” Lam Ngọc Anh nói một cách chân thành.

Bên cạnh truyền tới một tiếng hừ lạnh, không cần đi xem cũng biết là ai.

Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt nhìn sang, nhẹ giọng hỏi: "Baba, ba cũng muốn ăn sao?" “Ừ” Hoàng Trường Minh nhướng mày.

Lam Ngọc Anh nghe thấy vậy, do dự đưa tay ra và cầm một quả táo khác.

Đang chuẩn bị gọt vỏ, Diệp Tấn ở bên cạnh cầm lấy, "Ngọc Anh, cậu nghỉ ngơi một chút đi, để tớ gọt." "Ừ tốt...!Lam Ngọc Anh gật đầu.

Tay Diệp Tấn rất nhanh, trong vài giây cúi đầu liền gọt xong một quả táo, đứng dậy đưa qua, "Anh Minh của anh đây!" “Cám ơn.” Hoàng Trường Minh khỏe mỗi giật giật hai “Không có chi!” Diệp Tấn mỉm cười.

Dư quang còn đọng lại nơi khỏe mắt, Lam Ngọc Anh thấy anh nhìn quả táo trơ trụi trong tay có chút chán ghét, một miếng cũng không đụng, đặt tạm lên khăn giấy để lên tủ ở bên cạnh.


Sau đó, bỗng dưng hô một tiếng.

"Diệp tiên sinh"
Hoàng Trường Minh nhếch môi, sau đó hỏi: "Tôi nhớ anh là bác sĩ đúng không? Ở phương diện nào?" “Tôi là bác sĩ tâm lý.” Diệp Tấn cười trả lời.

“Hai người gặp nhau ở Canada?” Hoàng Trường Minh liếc mắt.

“Đúng vậy.” Diệp Tấn gật đầu, liếc nhìn cô rồi giải thích, “Ban đầu tôi và Ngọc Anh chỉ gặp nhau trong mối quan hệ công việc.

Không ngờ sau khi tiếp xúc, chúng tôi lại phát hiện ra tính cách của hai người giống nhau.

“Công việc? Quan hệ quen biết?” Hoàng Trường Minh nghe vậy, lông mày nhíu lại hơi khó hiểu, quay đầu liếc cô một cái, “Cô cần gặp bác sĩ tâm lý làm gì? ".." Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt một cái.

Hô hấp không thông, ngón tay cô cũng rụt lại.

Diệp Tấn biết đó là nỗi đau của cô, cười nói thay cô ấy, "Thực ra không có gì đâu.

Chỉ là Ngọc Anh lần đầu tiên đến Canada.

Một số người sẽ không quen với phong tục ở đó nên cảm thấy không được thoải mái! Nhưng không nghĩ tới, cái này lại trở thành duyên phận để chúng tôi quen biết nhau.

Đôi môi mỏng của Hoàng Trường Uyên lạnh lùng nhếch lên, tựa như không thỏa mãn với lý do này.

Lam Ngọc Anh vốn dĩ đến đây chỉ để chăm sóc cho bánh bao nhỏ sợ cậu bé sẽ cảm thấy mất mát, không nghĩ tới Hoàng Trường Minh sẽ quay lại, nhưng cũng không khó đoán ra nguyên nhân, chắc là Hoàng Thanh Thảo đã gọi điện thoại cho anh tới.

Lúc trước thì không sao, nhưng đối mặt với Hoàng Trường Minh, hiện tại đã khôi phục trí nhớ, cô không biết nên hòa hợp như thế nào.

Lam Ngọc Anh giả vờ cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Tôi có chuyện phải làm, nên về trước...!“Ngọc Anh, cô phải đi rồi a?” Bánh bao nhỏ nghe vậy lập tức giương ánh mắt đáng thương lên nhìn cô.

Cô bắt gặp đôi mắt to như nho đen, đôi mắt trong veo, hiện rõ sự bất mãn và ỷ lại trong đó, cô thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve gò má nhỏ của cậu bé, "Đậu Đậu, cháu ngoan ngoãn ăn cơm, như vậy thân thể mới có thể khôi phục nhanh được, cô sẽ còn trở lại thăm cháu, cóc được không?"
Lam Ngọc Anh hôn lên hai cái, trấn an bánh bao nhỏ.

Nhìn Hoàng Trường Minh, cô lên tiếng tỏ ý: "Vậy chúng tôi đi trước...!“Anh Minh, tạm biệt!” Diệp Tấn phụ họa nói theo
Đi ra phòng bệnh, Diệp Tấn quay đầu cười nói, "Anh Minh, không cần tiền nữa, trước mặt chính là thang máy rồi!"
Hoàng Trường Minh một tay đút túi quần, liền dừng lại.

Chuông điện thoại lúc này vang lên, anh cau mày liếc mắt nhìn màn hình, ngay sau đó lại nghĩ tới điều gì, nhưởng mày, ngay sau đó, tựa hồ sợ người khác không nghe được nên âm thanh hơi vút cao lên "Hey, Sunny!" "Trường Uyên, anh rốt cuộc cũng chịu nhận điện thoại của em rồi!"
Bên kia Lê Tuyết Trinh nghe được âm thanh của anh, kích động vô cùng.


Kể từ cuộc gọi cuối cùng, Lê Tuyết Trinh đã gọi cho anh nhiều lần, nhưng đều bị anh từ chối.

Hoàng Trường Minh không có ý định nghe Lê Tuyết Trinh ở đầu dây bên kia nói gì, thay vào đó là ánh mắt nhìn chăm chú vào Lam Ngọc Anh, nhìn thấy lông mày của cô rủ xuống nhất thời không có phản ứng, vẻ mặt không chút thay đổi, cùng với Diệp Tấn đi thẳng tới thang máy.

Trong tầm mắt, cửa thang máy từ từ đóng lại.

Trong điện thoại di động, Lê Tuyết Trinh vẫn đang gọi anh, "Trường Minh, Trường Minh..." Hoàng Trường Minh mặt mày ủ rũ, trực tiếp cắt đứt đường dây, không muốn cùng đối phương nói nửa lời.

Cất điện thoại trở lại trong túi, anh cũng không lập tức quay lại phòng bệnh, mà nghiêng đầu liếc về hướng khúc quanh, "Anh còn muốn nhìn bao lâu?"
Giọng nói vừa rơi xuống, Trần Phong Sinh đã mỉm cười đi tới.

Hiếm thấy ở trong bệnh viện xuất hiện người không có mặc áo choàng trắng bác sĩ, anh ấy tối hôm qua mới vừa phải trực ca đêm, sáng lại nhận một ca giải phẫu, vừa mới hạ bàn mổ không bao lâu, vào lúc này dưới mắt mệt mỏi đều xuất hiện vành đen.

Phong Sinh nhưởng mày nói đùa, "Ừm, tôi chưa xem.

Hoàng Tổng có tiếp tục biểu diễn không?
Hoàng Trường Minh trừng mắt nhìn anh ấy.

“Haha!” Trần Phong Sinh vui mừng khôn xiết, nhưởng mày nhìn hướng thang máy, nhướng mày nói: “Có tin tình báo.

Tôi nghe Tiểu Kim Ngư tiết lộ rằng ngay khi buổi phỏng vấn của cô Lam vào thứ sáu kết thúc, tôi sợ cô ấy sẽ rời đi và trở lại Canada.

“Ừm, tôi biết.” Đôi mắt của Hoàng Trường Minh nheo lại.

Vừa mới ở trong phòng bệnh, cô vẫn là từ biệt Đậu Đậu, cho dù con trai đối với cô tràn đầy sự nhớ nhung, cô cũng không động tâm, lúc anh còn mất trí cũng từng nói qua giữ lại, tôi sợ cô ấy chỉ cảm thấy thật nực cười.

Lần này rời khỏi Sài Gòn, bỏ lại cha con họ một lần nữa...!
Sẽ mất bốn năm nữa, hay sẽ lâu hơn?

Trần Phong Sinh co mặt lại, ngập ngừng hỏi: "Trường Minh, vậy anh thật sự muốn để cô ấy đi sao?"
Đi?
Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng, "Không thể nào!"
Nháy mắt liền tới thứ sáu
Lam Ngọc Anh xuống taxi với một chiếc máy tính xách tay, lấy tay che ánh mặt trời và bước vào tòa nhà văn phòng ở trước mặt.

Sau khi đến quầy lễ tân và báo lịch hẹn, cô được đưa vào thang máy một cách rất tận tình.

Lam Ngọc Anh nhìn những con số màu đỏ nhảy với tốc độ không đổi, nhẩm đi nhẩm lại nội dung phỏng vấn, với mong muốn sẽ đạt được hiệu quả công việc tốt nhất.

Đây là lần phỏng vấn đối tượng còn sót lại, cô sẽ hoàn thành bản thảo phỏng vấn chậm nhất vào ngày mai, điều đó có nghĩ là có thật sự sẽ rời Sài Gòn để trở về Canada tiếp tục cuộc sống bốn năm yên bình của mình....!
Thật sự tâm trạng của cô rất khác so với lần ra đi lúc trước, còn có rất nhiều lời muốn nói.

Trừ cá nhỏ, còn có bánh bao nhỏ.

Ngoài ra còn một thứ ở tận sâu trong đáy lòng cô, nhưng cô cũng không muốn thăm dò.

"Đinh!"
Cửa thang máy chậm rãi kéo ra, Lam Ngọc Anh điều chỉnh tâm trạng rồi bước ra ngoài.

Chỉ là đến khi cô ngồi ở trong phòng tiếp khách mở máy tính lên, mọi việc đều được chuẩn bị xong xuôi, thì cô thư ký bước vào mang đến cho cô một tin tức bất ngờ..