Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 366: Đóng Cửa Lại





**********
Chương 366: Đóng cửa lại
Hai người nghe tiếng liền nhìn qua, lại thấy Lê Tuyết Trình đang bước nhanh tới.

Lam Ngọc Anh nhíu mày, không ngờ Lê Hoài Lâm đi cùng con gái.

Chỉ là bây giờ cô muốn tránh cũng đã không kịp rồi.

Chẳng qua thoạt nhìn Lê Tuyết Trinh dường như căng thẳng hơn rất nhiều, vừa tới đã chen giữa hai người, khoác cánh tay của Lê Hoài Lâm: “Ba, không phải con đã nói ba tính tiền xong, chờ con ở ghế sa lon bên cạnh sao?" "Ba thấy hơi bí nên ra ngoài hóng gió một chút!" Lê Hoài Lâm mỉm cười giải thích.

Lê Tuyết Trình nghiêng đầu liếc nhìn cô rồi lại nhìn ba mình, hỏi có phần dò xét: "Ba, ba quen với cô Lam lúc nào thế?" "Ba cũng chỉ trùng hợp quen biết thôi." Lê Hoài Lâm trả lời, giọng điệu trước sau vẫn kèm theo ý cười: “Không ngờ giờ lại gặp mặt ở đây, mới trò chuyện chưa được mấy câu Cô Lam còn nói cho ba biết một cách trị bệnh dạ dày, khi nào về có lẽ ba sẽ thử xem!"
Lê Tuyết Trinh vẫn duy trì vẻ mặt trước đó, kéo ba đi tới bên đường: “Ba, tài xế lái xe tới đây rồi.

Chúng ta đi nhanh đi!" "Được!" Lê Hoài Lâm đáp, sau đó gật đầu, ra hiệu với Lam Ngọc Anh.

Lam Ngọc Anh cũng lấy gật đầu ra hiệu lại, xem như chào ông ấy.

.

truyện đam mỹ
Nhìn hai ba con ngồi vào trong chiếc Limousine, cô không biết vừa rồi có phải là ảo giác của mình không, cô cứ luôn cảm thấy biểu hiện của Lê Tuyết Trinh dường như không muốn để ba mình tiếp xúc nhiều hơn với cô vậy...!"Ngọc Anh, cô đang nhìn gì thế?"
Cô chợt thấy trên đầu gối ấm áp, giọng nói non nớt khẽ vang lên.

Lam Ngọc Anh hơi ngồi xổm xuống, cầm áo khoác trong tay mặc vào cho Bánh Bao, sau đó bế cậu bé lên.

Thấy Hoàng Trường Minh bên cạnh cũng đang nhìn mình chằm chằm, cô lắc đầu: “Không nhìn gì cả...!
Bọn họ lên xe, chiếc xe Land Rover màu trắng lướt nhanh về phía biệt thự trong ánh đèn đêm.

Bánh Bao chơi đùa suốt cả ngày, lên xe liền ngáp mãi, cái đầu nhỏ gật gù giống như con gà con mổ thóc vậy.

Cậu bé mệt mỏi muốn ngủ, nhưng vẫn cố kiên trì, đợi đến lúc về nhà mới bảo Lam Ngọc Anh ôm cậu bé ngủ.

Sau khi đến nơi, Lam Ngọc Anh ôm Bánh Bao trong lòng, Hoàng Trường Minh đã mở cửa xe ra cho cô.

Cô khẽ nói cảm ơn, đỡ mông Bánh Bao đi vào trong biệt thự.

Tầng một yên tĩnh.

Lúc chập tối, cô có gọi điện thoại về nhà, bảo không cần chờ cửa.


Cho nên chú Lý và thím Lý đã đi ngủ rồi, bọn họ đi thẳng lên tầng hai.

Bóng dáng cao lớn của Hoàng Trường Minh đi theo phía sau cô, che đi ánh đèn.

Điều này giống như lúc xuống xe vậy.

Lúc sắp đến phòng trẻ con, Hoàng Trường Minh đi nhanh tới, mở cửa giúp cô.

Bên trong không bật đèn, nhưng ánh trăng sáng từ ngoài cửa sổ kết hợp với cả ánh đèn trong hành lang đã chiếu sáng cả một diện tích lớn.

Lúc đi sát qua bên người, giọng nói trầm tĩnh của Hoàng Trường Minh vang lên ở bên tai cô: “Đừng quên chuyện cô đã nhận lời lúc ban ngày." "Không quên...!Lam Ngọc Anh cắn môi.

Bánh Bao ghé bên vai cô, đôi mắt lim dim: "Ngọc Anh, chuyện gì vậy...!"Ơ, không có chuyện gì đâu! Cục cưng, cháu mệt rồi, chúng ta nhanh về phòng ngủ thôi!" Lam Ngọc Anh vội vàng vỗ nhẹ vào sau lưng của cậu bé.

Sau khi nói xong, cô lại bước nhanh vào bên trong.

Mãi đến khi cửa phòng được người bên ngoài đóng lại, cô mới dám quay đầu nhìn.

Bánh Bao quá buồn ngủ, vừa đặt đầu xuống gối không bao lâu, vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ mà chìm vào giấc ngủ say rồi.

Lam Ngọc Anh giặt khăn mặt bằng nước ấm trong phòng tắm rồi vắt kiệt, quỳ bên giường, cẩn thận lau cánh tay, cẳng chân của cậu bé, sau đó thay bộ quần áo ngủ rồi bản thân mới vào trong tầm.

Sau khi ra ngoài, cô vén chặn lên và nằm vào trong, Bánh Bao cảm giác được mùi của cô, lại tự động lấn vào trong lòng cô.

Lam Ngọc Anh hôn một cái vào trán của con trai, cô không ngủ ngay mà cầm lấy điện thoại.

Cô nhìn bức tường ngăn cách rồi thu tầm mắt lại bắt đầu gõ nội dung tin nhắn, sau đó tìm số gửi qua: "Anh còn chưa nói là lợi ích gi "Ngày mai sẽ nói cho cô biết."
Tin nhắn được gửi lại rất nhanh, màn hình sáng lên.

"..." Lam Ngọc Anh cắn môi.

Cô tắt điện thoại rồi đặt xa một chút, nhẹ nhàng đổi tư thế, thật ra mãi vẫn không ngủ được.

Trong phòng ngủ đầy mùi nam tính, Lam Ngọc Anh xoắn hai tay sau lưng.

Cô liếm môi, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi với dáng vẻ lười biếng: “Ơ, Hoàng Trường Minh, anh rốt cuộc muốn lợi ích gì...!"Cởi quần áo!" Hoàng Trường Minh nhướng mày.

"Anh..." Lam Ngọc Anh cắn môi.


"Cô đã tự mình đồng ý, không nhớ sao?" Chân dài bắt chéo của Hoàng Trường Minh khẽ lắc.

".." Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt.

Nghĩ đến mình đã đồng ý, cô đành phải cúi đầu, cởi cúc, cởi áo trên người ra.

11
Ánh mắt Hoàng Trường Minh nhìn chằm chằm vào cô, giơ tay lên: “Còn đồ lót, cũng cởi ra!" ".." Lam Ngọc Anh đành phải tiếp tục cởi.

Trong không khí có từng hơi lạnh thổi tới, cô cố gắng dùng hai tay ôn lấy người mình, gương mặt nóng hừng hực như người bệnh bị sốt, cũng không thể khống chế được hơi thở nữa rồi.

Cô cảm giác từng tế bào trên người đều đang run rẩy.

"Hoàng Trường Minh, anh rốt cuộc muốn làm gì..."
Cô vừa dứt lời, Hoàng Trường Minh bỗng nhiên đứng lên, đi nhanh tới gần cô.

Sau đó trên lưng cô chợt bị siết chặt, sau đó bị bế lên, đặt lên trên chiếc giường lớn bên cạnh.

Trong ga trải, giường, chăn đệm đều đầy mùi nam tính.

Cô vừa định mở miệng, lời nói đã bị chặn lại: "A..."
Khắp người càng lúc càng khô nóng, trần nhà cũng cách mình càng lúc càng xa...!
Chợt có tia nắng sớm lọt vào khóe mắt, Lam Ngọc Anh cố nâng mí mắt lên, ý thức vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mê.

Khi cô cúi đầu, mới phát hiện cảm giác nóng hầm hập không phải tới từ Hoàng Trường Minh, mà là Bánh Bao với những đường nét tương tự với anh.

Lúc này, đôi mắt to, đen láy như hai quả nho chớp chớp, đang dùng ngón tay nhỏ bé chọc vào mặt cô.

Thấy cô tỉnh lại, cậu bé liền khẽ lên tiếng: “Ngọc Anh, mặt trời đã chiếu tới mông rồi." Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt, kinh ngạc phát hiện ra mình vừa nằm mơ.

Cô đỏ mặt tía tai, vội vàng ngồi dậy, rất sợ bị người ta biết được hình ảnh trong giấc mơ của mình.

Cô ngẩng đầu, phát hiện rèm cửa sổ đã không che được ánh mặt trời bên ngoài.

Cô vội vàng vén chăn lên, bể Bánh Bao đến trong phòng tắm để rửa mặt.

Nửa giờ sau, hai mẹ con xuống tầng.


Thím Lý đã làm xong bữa sáng.

Trong phòng ăn, Hoàng Trường Minh đang ngồi ở trước bàn ăn, trong tay cầm cốc cà phê đen, mà bên cạnh còn có Hoàng Thanh Thảo đang ngồi bắt chéo chân.

Sau khi Lam Ngọc Anh nhìn thấy, ngạc nhiên lên tiếng: “Cô, cô đã tới à!" "Đúng vậy!" Hoàng Thanh Thảo nháy mắt với cô.

"Bà trẻ." Bánh Bao cũng ngoan ngoãn chào.

"Bánh Bao nhanh tới đây, đến ngồi chỗ bà trẻ nào!" Hoàng Thanh Thảo thả miếng bánh mì nướng cắn trong miệng xuống, vội vàng vẫy tay.

Nhìn Bánh Bao dùng hai tay cầm cốc uống sữa tươi, Hoàng Thanh Thảo yếu thương xoa đầu cậu bé.

Bà ấy liếc nhìn cháu trai, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Cải Trắng, hôm nay cô qua là muốn mượn Bánh Bao một ngày! Thật ra cô muốn đưa nó về nhà họ Hoàng.

Trước đó Bánh Bao bị thương vẫn không nói cho anh cô biết.

Anh cô đã lâu không thấy cháu trai nên cứ nhắc suốt, cho nên cô muốn đưa thằng bé tới chơi một ngày!"
Chuyện bốn năm trước tạm thời không tính tới.

Bất kể nói thế nào, Bánh Bao cũng là người nối dõi tông đường của nhà họ Hoàng, Hoàng Kiến Phong nhớ cháu trai là chuyện thường tình của con người.

Mà Bánh Bao thăm ông nội cũng hợp tình hợp lý.

Về công cũng như về tư cô đều không thể ngăn cản.

"Vâng..." Lam Ngọc Anh khẽ gật đầu.

"Vậy được rồi!" Hoàng Thanh Thảo cười tủm tỉm.

Sau khi ăn sáng xong, Bánh Bao thay quần áo xong liền được Hoàng Thanh Thảo dắt ra khỏi biệt thự.

Chiếc BMWs màu đen lái đến trong sân.

Sau khi lắp ghế ngồi an toàn, Hoàng Thanh Thảo lại nhìn bọn họ xua tay: “Trường Minh, Cải Trắng, các cháu đều vào nhà đi! Yên tâm, ăn cơm tối xong, cô sẽ đưa thằng bé về!"
Lam Ngọc Anh gật đầu, nhưng vẫn không động đậy.

Thật ra, nếu nói về tâm tư riêng của mình, cô vẫn hi vọng mỗi ngày mỗi giây đều được ở cùng với con trai.

Nhìn theo chiếc BMWs biến mất khỏi cửa viện, sau khi ngay cả tiếng động cơ cũng không nghe thấy nữa, cô mới xoay người đi vào trong biệt thự.

Khi vào cửa thay giày, Hoàng Trường Minh đi ở phía trước bằng nhiên bỏ lại một câu: "Lát nữa đến phòng ngủ của tôi"
Lam Ngọc Anh gần như lập tức nghĩ đến tin nhắn tối hôm qua này.

"Ừ." Cô do dự gật đầu.

Hoàng Trường Minh thay dép, hai tay đút túi và đi lên tầng trước, bước chân lười biếng.


Nghĩ đến giấc mơ lúc sáng sớm, nhịp tim của Lam Ngọc Anh hình như hơi quá tải, ngay cả mạch đập cũng có vẻ không ổn định.

Cô không lập tức đi theo, mà lề mề mãi mới đi về phía phòng bếp.

Thím Lý đang bận rộn trước máy hút mùi.

Trên bàn tiệc bằng đá cẩm thạch còn bày mở rau tươi chưa nhặt
Cô im lặng đi tới, bắt đầu ra tay giúp đỡ.

Sau khi thím Lý tắt vòi nước mới phát hiện ra, lập tức hốt hoảng qua ngăn lại: “Ôi, cô Lam, sao tôi có thể để cho cô làm việc vặt này chứ! Cô cứ để đấy, chờ lát nữa tôi lau máy hút mùi xong, tôi tới làm cũng được mà!" "Không sao, để cháu giúp thím!" Lam Ngọc Anh vội vâng nói "Không sao! Thật sự không cần đầu.

Nếu không, lát nữa tôi cũng không có việc gì làm!" Thím Lý lại lắc đầu, cướp mở rau trong tay cô lại
Cho dù mỗi ngày ba bữa sáng, trưa tối cô đều nấu ăn cho Bánh Bao và Hoàng Trường Minh, nhưng chỉ giới hạn trong nấu cơm.

Những việc vặt còn lại, thím Lý gần như không cho cô làm.

Thím Lý là người từng trải cũng nhìn thấy rõ ràng, cô không chỉ là khách ở nhờ trong nhà này, không chừng sau này sẽ là bà chủ đấy! "Vậy, nếu không cháu cũng tới lau máy hút mùi với thím!" Lam Ngọc Anh đi tới trước bếp, cầm lấy khăn lau.

"Không cần, không cần!" Thím Lý đi tới ngăn cản: “Cô
Lam, đây đều là công việc tôi nên làm.

Cô muốn làm vậy tôi cầm lương mà ngài ấy trả cũng thấy ngại!"
Thím Lý đầu hiểu được suy nghĩ trong lòng cô lúc này, chỉ cho rằng cô cảm thấy mất mát vì cậu chủ nhỏ không ở trong nhà, cho nên mỉm cười trấn an: “Cô Lam, cô lên tầng nằm nghỉ đi, nếu không thì tốt nhất lên mạng, xem ti vi đi.

Thời gian cuối tuần sẽ trôi qua rất nhanh, buổi tối cậu chủ nhỏ sẽ trở lại thôi!"
Lam Ngọc Anh cắn môi, lặng lẽ thở dài.

Lúc này, điện thoại di động trong túi rung lên một tiếng "Oong" ngắn ngủi.

Cô móc ra xem, là Hoàng Trường Minh gửi đến, anh đang giục cô: Sao còn chưa lên? Lam Ngọc Anh liếm môi, đành phải đi từ trong phòng bếp ra, lại dây dưa hết hai ba phút, mới chậm rãi lên tầng.

Phòng ngủ đầu tiên cạnh cầu thang không đóng, mở rộng cửa.

Hoàng Trường Minh đứng ở phía trước cửa sổ đang hút thuốc.

Ánh mặt trời bao phủ quanh người anh tạo thành một đường viền màu vàng.

Lam Ngọc Anh hít sâu một hơi, cố tỏ ra bình tĩnh một chút.

Cô giơ tay lên gõ cửa.

Hoàng Trường Minh nghe được tiếng động liền quay đầu, vừa vặn phun ra một vòng khói thuốc, khóc thuốc màu trắng tản qua quanh mặt anh, sau đó bàn tay kẹp điều thuốc nâng lên, chỉ về phía cô: "Đóng cửa lại."
Da đầu Lam Ngọc Anh tê rần..