Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 371: Thật Là Thô Lỗ





Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********
Chương 371: Thật là thô lỗ
Bánh bao nhỏ nói xong, còn rất tự mình khẳng định gật đầu một cái.

Cậu bé thường xuyên xem phim truyền hình trên tivi với dì Lý nên cũng đã từng thấy qua, có anh đại ca tỏ tình với chị đại mà mình thích, sau đó hai người lúc ăn cơm xong, anh đại ca đã nhẹ nhàng lau miệng cho chị đại...!
Sau khi tiếng nói này rơi xuống, đường dây bên kia không có động tĩnh.

Bánh bao nhỏ, mặt đầy nghi ngờ, kêu lên hai tiếng "Ba ba~"
Từ đầu đến cuối đều không được đáp lại, bánh bao nhỏ lại tiếp tục kêu lên gọi ba, nhưng phát hiện ra điện thoại đã bị cúp.

Bánh bao nhỏ bĩu môi.

Ba ba thật là người thô lỗ
Cất điện thoại di động vào trong túi, bánh bao nhỏ rất thông minh, đạp xuống xối nước, sau đó nhón chân đẩy cửa ra, lúc gần đến cửa, Diệp Tấn cũng đi tới, thấy vậy anh ấy vội hỏi "Đậu Đậu, cháu vừa nói chuyện với ai ở bên trong vậy?"
Anh mơ hồ có nghe được, bên trong là giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào của trẻ con.

"Không có nha!" Bánh bao nhỏ nháy mắt.


Bảo bảo không có nói dối, không nói chuyện với ai, mà là nói chuyện với điện thoại
Diệp Tấn nghe xong, nhìn vào bên trong một chút, không có nửa bóng người, ở bên ngoài anh cũng không thấy có người nào tiến vào, chỉ cho là thính giác của mình bị ảo giác, anh dắt cậu bé đến bồn rửa tay trước "Đi thôi, rửa tay rồi trở về nào!"
Sau khi nướng nốt chỗ thịt cuối cùng còn sót lại, Diệp
Tấn giơ tay gọi người phục vụ tới để tính tiền.

Cả bàn có mỗi bánh bao nhỏ là ăn nhiều nhất, cái bụng nhỏ ở dưới lớp quần áo cũng phồng to lên.

Lam Ngọc Anh giúp cậu bé vuốt ve tiêu hóa, một bên cảm kích nhìn về phía đối diện "Diệp Tấn, bữa cơm này khổ cho cậu rồi, đều là một mình cậu nướng, tớ với Đậu Đậu đều hưởng thụ ngồi ăn!" "Rất hân hạnh được phục vụ mỹ nữ cùng trẻ nhỏ!" Diệp Tấn cười tươi.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Diệp Tấn đề nghị đưa hai mẹ con họ trở về trước, chẳng qua vừa mới tới lề đường, còn chưa kịp chờ taxi đến đón, một chiếc Land Rover màu trắng đột ngột phanh gấp và dừng lại ở ngay trước mặt họ.

Tốc độ xe thật nhanh, xem bộ dáng này chắc là vội vàng chạy tới, xe phanh gấp khiến cho bánh xe phát ra âm thanh chói tại khi ma sát trên mặt đất.

Người lái xe mở cửa xe ra, thân hình cao lớn của
Hoàng Trường Minh lọt vào trong tầm mắt.

Bánh bao nhỏ kêu lên một tiếng, rất đại lượng không "Ba ba~" trách ba đã cúp điện thoại của mình.

Lam Ngọc Anh thấy anh đột nhiên xuất hiện, thì không ngừng kinh ngạc "Hoàng Trường Minh, anh tại sao lại ở chỗ này?"
Nếu như nhớ không lầm, lúc sáng có nghe anh gọi điện thoại cho Phan Duy, hình như có rất nhiều lịch trình, đều rất quan trọng không thể hủy bỏ.

"Tới đón em cùng con trai về nhà."
Mặc dù anh ấy nói "em" nhưng giọng điệu luôn cảm thấy nghe giống như là "Đón vợ cùng con trai về nhà." "Anh không đi làm?" Lam Ngọc ANh cắn môi, nói nhỏ "Cũng có thể gọi điện cho chú Lý mà..." "Đi một tí cũng được." Hoàng Trường Minh lãnh đạm được rồi.

Hoàng Trường Minh trực tiếp đi tới ôm lấy con trai, mở cửa xe phía sau ra, đem con ngồi an toàn ở trên ghế, ngay sau đó nhìn về phía của cô.

Lam Ngọc Anh thấy vậy, do dự nhìn về phía của Diệp Tấn "Diệp Tấn, cậu muốn đi tiếp chỗ nào, chúng ta cùng nhau đi?" "Không đâu, tớ đứng ở đây đợi taxi, thời gian này xe taxi đi qua rất nhiều." Diệp Tấn cười vẫy tay từ chối.

Đang nói chuyện, một chiếc xe không có khách cũng dừng lại, khi anh ấy mở cửa, muốn ngồi vào trong, thì giọng nam trầm tĩnh bỗng vang lên.

"Anh Diệp!"
Diệp Tấn dừng lại, quay đầu lễ phép hỏi "Anh Minh, có chuyện gì không?"
Hoàng Trường Minh để tay lên cửa xe, đôi môi mỏng nhếch lên "Lần trước đi câu cá, dường như không có hứng lắm, còn muốn cùng anh Diệp câu cá thêm lần nữa, vừa vặn chiều mai tôi không có lịch trình, không biết anh Diệp có nguyện ý hay không?" "Được" Diệp Tấn im lặng hai giây, gật đầu đáp ứng.

Chiếc Land Rover màu trắng lái một mạch trở về biệt thự, Hoàng Trường Minh từ hội trường tạm thời phải đi ra ngoài, nhưng chỉ cần tận mắt nhìn thấy cô vào cửa cũng thấy yên tâm.

Lam Ngọc Anh lúc xuống xe, muốn hỏi "Hoàng Trường Minh, anh đúng là muốn hẹn Diệp Tấn đi câu cá à?” "Ừ, ngày mai cùng nhau." Hoàng Trường Minh kéo môi.


Lam Ngọc Anh gật đầu một cái, trong lòng là một loại cảm giác quái dị không thể nào giải thích được.

Buổi trưa ngày hôm sau, Lam Ngọc Anh sau khi nhận được điện thoại, liền dắt bánh bao nhỏ ra ngoài.

Vừa đi qua sân, chiếc Land Rover màu trắng liền từ con đường xa chạy tới, sau khi dừng lại hẳn, Hoàng Trường Minh từ trên xe bước xuống, mở cửa sau cho hai me con.

Sau khi ngồi vào, Hoàng Trường Minh liền mím môi hỏi cô "Em có chuẩn bị bento cho anh anh không?" "Có mang đó, nó ở trong túi xách!" Lam Ngọc Anh gật đầu, giơ tay ra hiệu.

Bởi vì đã đồng ý đi đi câu cá, cô cùng bánh bao nhỏ đã ăn cơm trưa rồi, Hoàng Trường Minh ở Hoàng Oanh nói là bận bịu không có thời gian để ăn, giả bộ để cho cô đơn độc một mình.

"Ừ" Hoàng Trường Minh nhướng mày hài lòng.

Lái xe hơn một giờ, khi bọn họ đã đến được địa điểm câu cá, thì Diệp Tấn cũng đã đến nơi, đang đứng ở lối vào của đại sảnh.

Sau khi đậu xe xong, cả nhóm cầm đồ nghề câu cá, đi bộ hướng về phía bờ sông.

Đêm qua trời mưa to, tuy rằng có ánh nắng chói chang, nhưng nhiệt độ vẫn hơi giảm xuống một chút, cũng bởi vì gần sông, nên gió cũng có chút mạnh hơn.

Thời tiết như thế này thật ra không thích hợp để câu cá, nhưng dường như hai người đàn ông lại vô cùng thích thú.

Bọn họ đi tới dưới cái ô, mỗi người xách một cái ghế nhỏ rồi ngồi xuống,
Diệp Tấn thấy cô không cầm cần câu, không khỏi hỏi "Ngọc Anh, hôm nay không câu cá sao?" "Không câu, tớ nhìn hai người cậu là được rồi!" Lam
Ngọc Anh lắc đầu, cười giải thích.

Lần trước đi câu cá, mặc dù cô đã cầu xin phật phù hộ, nhưng hiệu quả cũng không tốt lắm, đến cuối cùng cũng không cầu được cá, cho nên lần này cô dứt khoát không tham gia, mà chỉ cùng với bánh bao nhỏ nhìn bọn họ câu cá.


"Được." Diệp Tấn mỉm cười, đem cần câu ném xuống mặt sông.

Hoàng Trường Minh động tác cũng giống như vậy, nhưng sau khi làm xong, lại duỗi tay ra hướng về phía của cô "Bữa trưa mà em chuẩn bị cho anh đâu?" "Đây." Lam Ngọc Anh run sợ lên trả lời.

Cúi đầu đem hộp cơm cách nhiệt trong túi đưa ra cho anh.

"Còn cố ý làm hai món ăn?" Hoàng Trường Minh sau khi nhận được, liền mở ra, nhưởng mày nói tiếp "Tôm xào dưa chuột, sườn xào chua ngọt, ừm, mùi vị không tệ.

".." Lam Ngọc Anh giật giật khỏe miệng.

Thế nào là cố ý làm? Chẳng qua là buổi trưa nàng cùng bánh bao nhỏ ăn cái gì, liền để lại cho anh một ít....!
Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy Hoàng Trường Minh là cố ý nói như vậy.

Lam Ngọc Anh lúng túng nhìn về phía Diệp Tấn "Ừm, buổi trưa anh ấy không ăn cơm, nên tớ mang đến đây, tớ có làm rất nhiều, Diệp Tấn, cậu có muốn ăn một chút không?" "Không cần, buổi trưa tớ ăn rồi." Diệp Tấn cười lắc đầu.

Vừa dứt lời, giọng nói trầm tĩnh của Hoàng Trường Minh lại vang lên thêm lần nữa "Ngọc Anh, lây giúp anh chai nước." "Vâng." Lam Ngọc Anh liếc nhìn chai nước suối ngay dưới chân của anh.

Bình nước mới vừa đưa tới, lại tiếp tục "Ngọc Anh, có khăn giấy không." "...!Lam Ngọc Anh cắn môi..