Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 482



Chương 482

Lúc bước vào sảnh lớn, Lam Ngọc Anh đột nhiên dừng bước, kéo tay bạn thân đi phía trước: “Cá nhỏ, hay là hôm khác chúng ta đến ăn nhé? Tớ thấy ở đường đối diện có một quán đồ nướng khá ngon.” “Sao vậy? Không phải là có chỗ rồi sao. Trương Tiểu Du khó hiểu.

Lam Ngọc Anh mím môi, chỉ vào một vị trí gần cửa sổ. Trương Tiểu Du nhìn sang, lập tức hiểu ra, bàn đó có ba bốn người phụ nữ, xem ra đều là con gái nhà giàu, trong số đó người bắt mắt nhất chính là Lê Tuyết Trinh.

Trương Tiểu Du nhanh chóng gật đầu: “Được, tớ cũng cảm thấy nhà hàng tây ăn không thể no bụng được.

Hai người ngầm đồng ý, sau khi nói với phục vụ một tiếng thì bước ra ngoài.

Trên bàn ăn, Lê Tuyết Trinh đặt dao nĩa trên tay xuống, uyển chuyển cầm ly rượu đỏ bên cạnh lên, vừa đưa lên miệng thì có người nói: “Tuyết Trinh, vòng tay của cô là bản giới hạn của Cartier đúng không?” “Ừm.” Cô ta gật đầu mỉm cười. “Trời ơi.

Người đối diện đột nhiên hô nhỏ lên: “Nghe nói trên cả thế giới chỉ có hai mươi mấy mẫu, rất nhiều người nổi tiếng đeo. Trước kia tôi cũng muốn mua, nhưng căn bản không mua được. Đúng rồi Tuyết Trinh, tôi nghe nói cô đã vào Lê thị rồi hả?”

Lê Tuyết Trinh cười nhẹ: “Đúng vậy, bố tôi bảo tôi vào công ty làm quen một chút, nhưng cũng không phải chức vụ gì lớn, bắt đầu từ đầu thôi.” “Ai mà không biết năng lực của cô chứ, đã đạt được bằng tiến sĩ ở nước ngoài rồi, đây rõ ràng là bố cô muốn giao doanh nghiệp của gia tộc lại cho cô. “Tuyết Trinh, chúng tôi thật ngưỡng mộ cô. Sinh ra đã là cô con gái nhà giàu, còn có chồng chưa cưới xuất sắc như tổng giám đốc Minh, có thể nói tốt cả đường sự nghiệp và tình cảm. Đúng là người thành đạt trong cuộc sống, hơn nữa hai người cũng rất hợp nhau.

Hai người kia cũng chen vào, hết lời khen ngợi.

Lê Tuyết Trinh càng cười sâu hơn, lộ ra hai má lúm đồng tiền, cô ta thích nghe người khác đặt mình với Hoàng Trường Minh ở với nhau.

Nhấp một ngụm rượu, lại nghe thấy câu hỏi: “Tuyết Trinh, lễ đính hôn của cô và tổng giám đốc Minh cũng qua lâu rồi, khi nào định tổ chức hôn lễ vậy? Đến lúc đó, đừng quên mời chúng tôi đến uống rượu mình đấy. “Vẫn chưa.

Nụ cười trên mặt Lê Tuyết Trinh không đổi: “Hiện tại tôi và Trường Minh đều không vội.

Bàn tay cầm ly rượu đỏ đang âm thầm siết chặt. Cô ta đã rất nhiều lập đề cập đến chuyện kết hôn, nhưng phản ứng của Hoàng Trường Minh luôn thản nhiên. Hai ngày trước ở Hoàng thị, cô ta thậm chí còn mang cả bố mình ra nói, nhưng vẫn không có hiệu quả gì. “Ha ha, cũng đúng, dù sao thì cuối cùng hai người cũng sẽ kết hôn, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Câu nói cuối cùng dường như rất hợp với tâm ý của Lê Tuyết Trinh.

Cô ta cũng luôn có lòng tin rằng chắc chắn mình sẽ gả cho Hoàng Trường Minh, ưu nhã nâng ly: “Yên tâm, nhất định sẽ mời các cô

Khóe mắt cô ta vô tình liếc ra ngoài cửa sổ, động tác uống rượu của cô ta đông cứng lại.

Bóng người vừa băng qua đường kia rất quen thuộc, không thể nhìn nhầm được.

Lam Ngọc Anh?

Không phải ra nước ngoài rồi sao, sao còn trở về chứ. “Tong tong tong.”

Sau khi hai người ăn thịt nướng xong, toàn thân đều đầy mùi khỏi.

Lam Ngọc Anh vừa trở về phòng đã thay quần áo ở nhà, mơ hồ nghe thấy có âm thanh vang lên, sau đó thì nghe thấy Trương Tiểu Du đang thu chăn phơi ngoài ban công hét to: “Ngọc Anh, hình như có người gõ cửa. “Tớ ra mở. Cô vội nói.

Chỉ là có chút kỳ quái, cảm thấy tiếng gõ cửa này có chút khác.

Khi đến cửa, Lam Ngọc Anh nhìn ra ngoài bằng mắt mèo, sau khi nghi hoặc mở cửa ra, không thấy ai thì một tiếng, hoài nghi có phải là mình nghe nhầm rồi không “Ngọc Anh

Một giọng nói mềm mại vang lên.

Lâm Ngọc Anh cúi đầu xuống thấy bánh bao nhỏ đang ôm chân mình.

Cô ngơ ngác. “Đậu Đậu, sao lại là cháu?

Đôi mắt to đen láy của bánh bao nhỏ sáng lên, mím miệng nhỏ trông như đang xấu hổ. “Cháu tự chạy đến đây sao?” Lam Ngọc Anh nhìn phía sau cậu bé, lo lắng hỏi. Bánh bao nhỏ lắc đầu, cười nói: “Thím Lý đưa bảo bảo “Không phải đến, nhìn thấy cháu đến cửa rồi mới về. Lam Ngọc Anh nghe xong, lúc này mới hiểu ra là như thế nào.

Nhưng cô vẫn rất ngạc nhiên, giống như lần trước ở khách sạn, lúc đó Hoàng Trường Minh chỉ đưa cô về một lần, bánh bao nhỏ có thể nhớ được địa chỉ mà tìm đến, không thể không nói, tuổi trẻ thông minh. Có điều nhớ về chuyện tối qua, tâm trạng của Lam Ngọc Anh khi đối mặt với bánh bao nhỏ có chút phức tạp.