Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 510



Chương 510

Lê Tuyết Trinh vội vàng hỏi.

“Ừ” Hoàng Trường Minh liếc cô ta một cái.

“Vậy thằng bé đang ở đâu?” Lê Tuyết Trinh tiếp tục hỏi.

“Anh sẽ đi đón nó.” Hoàng Trường Minh chỉ nói vậy.

“Trường Minh, em đi cùng anh.”

Lê Tuyết Trình nghe vậy, tiến lên buồn bã nói:“Thật sự xin lỗi. Em cũng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, có lòng tốt nhưng lại làm hỏng việc. Nếu bây giờ đã tìm thấy Đậu Đậu rồi, em đi với anh đón thằng bé về, cũng dễ nói lời xin lỗi hơn. Hơn nữa, em cũng muốn cảm ơn người ta một chút.

“Không cần, em làm việc của em đi.”

Hoàng Trường Minh vẫn không đồng ý, ngay sau đó nhìn về phía thím Lý bên cạnh, vẻ mặt thả lỏng nhắc nhở: “Thím Lý, thím cũng về nhà trước đi, tôi đi đón Đậu Đậu về “ Được.” Thím Lý lập tức gật đầu.

Ra khỏi trung tâm thương mại, Lê Tuyết Trinh vẫn vội bước theo anh, sợ rằng anh vì chuyện này sẽ giận mình, muốn thuyết phục anh cho cô ta đi theo đón cậu bé “Trường Minh.

“Trước hết cứ như vậy đi.” Hoàng Trường Minh lại ngăn chặn không cho cô ta nói.

Không cho cô ta cơ hội mở miệng, liền cứ thế đi thẳng tới chiếc xe Land Rover.

Lam Ngọc Anh biết Bánh bao nhỏ là chạy tới chỗ mình, cho nên không yên tâm, không có cách liên lạc với thím Lý, cô đành phải gọi điện thoại cho Hoàng Trường Minh.

Trong lúc chờ nhận điện thoại, liền nhìn thấy Bánh bao nhỏ cong mông ngồi xổm trên mặt đất, móc mì sợi từ túi đồ cô vừa mua, lấy ra một sợi nhìn chằm chằm nửa này, lại dùng đầu lưỡi liếm liếm, sau đó phì phì nhổ ra.

Cô buồn cười, bước tới ôm cậu bé lên, lại cầm lấy túi đồ đi vào bếp. Khi hoàng hôn vừa buông xuống, Lam Ngọc Anh nằm tay Bánh bao nhỏ đi xuống lầu, ở trong sân của quảng trường, đợi chưa tới hai phút liền thấy chiếc Land Rover màu trắng chậm rãi chạy vào.

Vừa thấy bóng dáng cao lớn bước ra khỏi xe, Bánh bao nhỏ rõ ràng rất không vui.

Có chút không muốn buông lỏng cái tay đang nắm tay Lam Ngọc Anh, bước chân rất chậm, không muốn tới chỗ bố mình chút nào.

Khoảnh khắc vui vẻ luôn ngắn ngủi như vậy.

Hoàng Trường Minh sau khi nhận được điện thoại của cô, liền nhẹ lòng. Sau đó anh liền quay về phòng họp, trong phòng họp còn có khách hàng chờ anh tới cùng giải quyết chuyện công việc, cho nên về Hoàng thị trước, còn cố ý báo với cô là chiều tối mới tới đón con được.

Vốn dĩ là định trực tiếp lên nhà cô đón con, không ngờ cô đã cùng con trai ở dưới lầu đợi mình.

Ảnh mắt quét qua, nhìn thấy cái bụng nhỏ tròn vo của con trai, đi đường còn có chút bị ảnh hưởng, vừa nhìn là biết ăn no quá. Hơn nữa khi đi tới còn ợ một cái, hơi có mùi mì, kích thích cái dạ dày xẹp lép của anh.

Hoàng Trường Minh nhíu mày: “Mọi người ăn rồi sao?”

“Đúng vậy.” Lam Ngọc Anh gật đầu.

“Ngọc Anh nấu mì sợi cho bảo bảo ăn.”

Bánh bao nhỏ đột nhiên mở miệng, giọng điệu còn có chút khoe khoang: “Còn có xương sườn, chua chua ngọt ngọt. Ngon cực

Hoàng Trường Minh nhíu mày càng sâu, con trai có thể ăn no mà không tốn công dỗ nó là chuyện tốt, nhưng anh lại cảm thấy cái mặt bánh bao kia chẳng ưa chút nào.

“A, vậy trả Đậu Đậu lại cho anh nhé, đi đường cần thận” Lam Ngọc Anh chủ động mở miệng nói.

“ Ừm.” Giọng điệu Hoàng Trường Minh ngữ khí có chút không tự nhiên. ТrцуeлАРР.cоm trang *web cập nhật nhanh nhất

Sau khi lên xe, Bánh bao nhỏ bỗng quay đầu ngoắc ngoắc ngón tay nhỏ với cô: “Ngọc Anh”

Lam Ngọc Anh liền cúi người, cười hỏi: “Làm sao vậy?”

Bánh bao nhỏ có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ đỏ rực nói: “Hôn tạm biệt.

Nghe vậy, Lam Ngọc Anh không khỏi mỉm cười, rất phối hợp cũng đưa mặt mình lại gần, kịp có thể đón lấy nụ hôn bé nhỏ tạm biệt của cậu bé.

Bánh bao nhỏ nhón mũi chân, thẹn thùng chu mỏ ngẩng đầu lên. Khi đã sắp chạm vào mặt cô rồi, cổ áo bỗng nhiên bị một bàn tay lớn túm lấy, ngay sau đó hai cái chân bé nhỏ ngắn ngắn rời khỏi mặt đất, cách mặt cô cũng ngày càng xa.

Hu hu…

Bảo bảo còn chưa được hôn mà.

Bánh bao nhỏ phồng má, tức giận trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây nên tội ác này. Trên đỉnh đầu chỉ thiếu bùng lên hai ngọn lửa nhỏ, nhưng Hoàng Trường Minh liền trừng mắt ngược lại, sau đó nói: “Làm phiền rồi, tôi đưa thằng bé về trước đây”

Nói xong, liền không nhiều lời ném cậu bé lên chiếc ghế dành cho trẻ em gắn ở trên xe.

“Ơ, ừ. Lam Ngọc Anh ấp ủng đứng dậy.

Khi cửa xe đóng lại, họ đều không biết rằng có một chiếc xe hơi nhỏ màu đen lặng lẽ dừng ở cách đó không xa.

Nhìn xuyên qua cửa kính xe, có một đôi mắt xinh đẹp đang lặng lẽ nhìn họ từ xa, khuôn mặt cái cái lúm đồng tiền lộ ra khi cái môi đỏ mọng kia mím lại.