Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 518



Chương 518

Hình như vì hiểu lầm lúc nãy nên sau khi cô đi ra, cậu bé lập tức nhảy xuống giường, sợ cô bị bắt nạt nên cậu bé nằm tay cô như muốn bảo vệ, đồng thời đuổi ông ba cứ loanh quanh trong phòng mình không chịu rời đi, kêu gào mình buồn ngủ. Sau khi cửa đã khép lại, cậu bé lập tức quay sang nhào vào lòng cô: “Ngọc Anh!”

Lam Ngọc Anh hôn lên má cậu bé một phát, thể là có thể lén lút vui mừng thật lâu

Có cậu bé ở bên nên cô yên tâm hơn nhiều, không sợ

Hoàng Trường Minh lại làm ra trò gì, cho nên cô cứ ôm chặt cậu bé suốt đêm.

Một đêm ngủ ngon, đến sáng hôm sau thức dậy, cậu bé nằm trong lòng cô đã mở to đôi mắt đen láy.

Lam Ngọc Anh phát hiện gỉ mắt nên lau giúp cậu bé. Cậu bé lập tức ngượng ngùng xoắn xuýt trong lòng cô: “Cảm ơn Ngọc Anh

Lam Ngọc Anh xem đồng hồ, đã bảy giờ rưỡi, không sớm cũng không muộn. Cô trải chăn đệm lại cho ngay ngắn rồi dẫn cậu bé vào phòng tắm rửa mặt. Trên bệ rửa có đồ dùng rửa mặt mà tối qua thím Lý đã chuẩn bị sẵn, một lớn một nhỏ đứng trước gương đánh răng.

Cậu bé đứng trên ghế, lén lút liếc nhìn người bên cạnh, lòng tràn đầy sung sướng. Nếu sáng nào cũng được rửa mặt với Ngọc Anh thì tốt biết mấy.

Lam Ngọc Anh cũng thỉnh thoảng liếc nhìn cậu bé sợ cậu bị ngã, đồng thời cũng tranh thủ lúc cậu bé không chủ ý mà sở cặp núi đôi.

Kỳ lạ. Cô cứ cảm thấy căng phình như đêm mình ngủ ở hội quán vậy.

Có lẽ thím Lý đã chờ từ sáng sớm, nghe thấy động tĩnh thì lập tức gõ cửa vào phòng.

Lam Ngọc Anh rửa mặt thay quần áo xong xuôi, đang định rời đi, nhưng thim Lý bảo cô ăn bữa sáng rồi hằng đi, hơn nữa bà ấy đã chuẩn bị phần cho cô luôn rồi. Đối mặt với khuôn mặt chất phác hiền lành của thím Lý và vẻ mặt mong chờ của cậu bé, cô đành phải đồng ý.

Hai người rời khỏi phòng cậu bé, đi ngang qua phòng ngủ của Hoàng Trường Minh. Hình như anh cũng mới thức dậy, đang cạo râu, nghe tiếng động thì đi ra ngoài cửa, trông có vẻ rất tỉnh táo. Thấy con trai mình nằm tay Lam Ngọc Anh nhảy tưng tưng, khuôn mặt vui vẻ tươi tắn, bỗng nhiên anh lại cảm thấy thật chướng mắt.

“Chào buổi sáng, ba!” Cậu bé vui vẻ chào một tiếng. Hoàng Trường Minh hừ lạnh: “Đêm qua có đái dầm không hả?”

Cậu bé lập tức nhảy cẫng lên, khuôn mặt trở nên buồn rầu, tủi thân đến mức sắp khóc, vừa khẩn trương vừa lo lắng nhìn Lam Ngọc Anh, sợ cô sẽ ghét bỏ mình.

Lam Ngọc Anh không lập tức an ủi cậu bé, bởi vì tầm mắt của cô đã bị tay anh thu hút, nói đúng hơn là chiếc máy cạo râu trong tay anh. Có thể thấy nó đã được dùng rất lâu, chỗ tay cầm thậm chí còn bị tróc sơn.

Cô không nhớ nhầm, đó là quà sinh nhật mà cô từng tặng cho anh.

Lam Ngọc Anh kinh ngạc: “Máy cạo râu của anh.”

“Sao vậy?” Hoàng Trường Minh nhướng mày. Lam Ngọc Anh hoảng hốt lắc đầu: “Không có gì.

Thím Lý đã xuống lầu từ trước, đang cao giọng hồ: “Cậu chủ, cậu chủ nhỏ, cô Lam, có thể xuống ăn bữa sáng được rồi!”

Cũng giống như tối qua, ba người ngồi quây quần bên bàn cơm. Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, soi sáng các góc phòng. Thím Lý đứng trong phòng bếp nhìn cảnh này, không khỏi nở nụ cười. Mặc dù bà biết cậu chủ đã có vị hôn thế, nhưng bà luôn cảm thấy cậu chủ nhỏ không vui khi ở bên cạnh vị hôn thê đó, ngược lại là cảnh tượng trước mắt càng giống như là một nhà ba người.

Cậu bé tức giận trừng ba mình, phẫn nộ muốn nhắc đến chuyện đái dầm, nhưng vì có Lam Ngọc Anh ở đây nên không thể nổi giận, hơn nữa cậu vẫn còn lo lắng nên thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô. Thấy Lam Ngọc Anh vẫn cúi đầu ăn bánh mì nướng, trong lòng cậu rất tủi thân. Tiêu rồi, cô ấy thực sự ghét bé mất rồi!

Lam Ngọc Anh vẫn còn đắm chìm trong chiếc máy cạo râu vừa rồi, hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt đáng thương của cậu bé. Ăn xong miếng bánh mì nướng cuối cùng, cô đặt nĩa xuống: “Ừm, tôi ăn no rồi…

“Lát nữa tôi tiện đường đưa cô đi.” Hoàng Trường Minh bưng ly café.

“Không cần, tôi có thể tự về nhà.” Lam Ngọc Anh lắc đầu, rũ mắt nhìn bàn ăn, một lát sau, cô bỗng nhớ ra chuyện gì đó: “À, hình như tôi để quên điện thoại trên lầu, để tôi đi lấy.

“Cô Lam, để tôi đi lấy giúp cô cho.” Nghe vậy, thím Lý vội chạy ra nhà bếp.

Lam Ngọc Anh lại lắc đầu: “Không cần đầu, để tôi tự đi thì tốt hơn…

Hoàng Trường Minh tựa lưng vào ghế dựa, khẽ híp mắt lại, không nói một lời.