Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 540



Chương 540

Lam Ngọc Anh lại thở dài, đỡ cô về phòng ngủ.

Uống xong một ly nước ấm, Trương Tiểu Du đã tỉnh táo hơn nhiều, bắt đầu hỏi cô: “Đêm qua cậu đi đâu? Dám ở bên ngoài suốt đêm, chẳng lẽ ngủ ở chỗ tổng giám đốc Hoàng?”

“Không. Lam Ngọc Anh mất tự nhiên lắc đầu.

“Thật hả?” Trương Tiểu Du tỏ vẻ nghi ngờ “Ừ.” Lam Ngọc Anh khẽ nói.

Trương Tiểu Du nhưởng mày, chỉ vào cổ áo cô: “Ngọc Anh, dâu tây trên cổ cậu đã bán đứng cậu rồi nhé!

Lam Ngọc Anh cúi đầu, nhìn thấy toàn là dấu vết màu đỏ trên cổ mình. Sáng nay tỉnh dậy, cô đi vội vàng quá nên không kịp kiểm tra lại, chỉ mặc quần áo xong rồi đi luôn. Nhưng đêm qua Hoàng Trường Minh điên cuồng cỡ nào, cô biết rõ hơn bất cứ ai, cả người cô đều bị anh hôn hết… Cứ như một con sói đói ngủ đông đã lâu, cuối cùng cũng tìm được thức ăn mà mình thích.

Bị vạch trần ngay tại chỗ, Lam Ngọc Anh đỏ bừng cả mặt, hết đường chối cãi.

“Khụ, thế này… Cá Nhỏ, cậu là thai phụ thì nên nghỉ ngơi nhiều một chút, tớ cũng về phòng đây!”

Vòng vo một hồi, Lam Ngọc Anh lập tức chạy về phòng mình nhanh như chớp, sau đó tắm rửa thay một bộ khác. Nhưng dù vậy, hơi thở đàn ông vẫn quấn chặt chung quanh cô, chưa từng giảm bớt dù chỉ một chút.

Vận động mạnh suốt đêm nên giờ đây, vừa chạm vào gối đầu, cô đã ngủ thiếp đi.

Quần áo bị kéo ra, lồng ngực rắn chắc như tường đồng vách sắt của Hoàng Trường Minh bao trùm lên người cô Thể lực của đàn ông và phụ nữ cách xa nhau nên dù cô giãy dụa cỡ nào cũng không có tác dụng, ngược lại còn khiến cô khó thở hơn.

“Hoàng Trường Minh, đừng..

Thân thể cô liên tục phập phồng theo dòng nước, hương vị tình yêu mà lâu lắm rồi cô mới được cảm nhận, sự kết hợp nguyên thủy nhất của loài người dần mở màn…

Lam Ngọc Anh mơ hồ mở mắt, toàn thân nóng ran lên. Ánh mắt cô dại ra mấy giây rồi mới dần dần trở về với hiện thực, dường như đầu ngón chân vẫn còn co lại, cảm giác đau mỏi cũng vẫn còn tồn tại. Nhớ lại cảnh tượng trong mơ, cô lại e thẹn cắn môi, siết chặt nắm đấm liên tục đấm lên đầu mình.

Mãi đến khi những hình ảnh đó đều biến mất, Lam Ngọc Anh mới thở hổn hển, đẩy chăn ra xuống giường. Không ngờ khi cô tỉnh dậy, trời đã vào lúc hoàng hôn mất rồi.

Lam Ngọc Anh ngáp một cái, đúng lúc này điện thoại lại reo lên. Thấy dãy số hiện lên trên màn hình, cô không khỏi chần chừ, lưỡng lự một hồi mới nghe máy: “A lô, cô ơi…

“Cải Trắng, cháu đang ở đâu thế?” Giọng nói tràn đầy sinh lực của Hoàng Thanh Thảo vang lên, không còn chút yếu ớt như hôm qua.

Lam Ngọc Anh mím môi: “Cháu đang ở nhà.

“Thế thì ra ngoài ăn tối với cô nhé?” Hoàng Thanh Thảo cười hỏi cô.

Lam Ngọc Anh nói dối: “Không được, tối nay cháu có việc bận…

Cô cúp điện thoại rồi thở dài một hơi, mở cửa phòng ngủ. Trong nhà im ắng, dép lê đặt ở chỗ lối vào, hình như Trương Tiểu Du đã đi ra ngoài.

Cô vào nhà bếp rót một ly nước, chưa kịp ngồi vào sofa thì tiếng gõ cửa đã vang lên.

“Đây đây, ai đấy?” Lam Ngọc Anh vội đặt ly nước xuống rồi chạy ra.

Cô vừa mở cửa thì thấy Hoàng Thanh Thảo mỉm cười dắt tay cậu bé: “Cải Trắng, cháu không muốn ra ngoài thì bọn cô chỉ còn cách đến đây tìm cháu thôi!”

Lam Ngọc Anh cắn môi. Cậu nhóc đã nhào lên ôm đầu gối của cô, giọng mềm mại kêu lên: “Ngọc Anh.

Lam Ngọc Anh không thể chống cự lại với dáng vẻ đáng yêu của cậu bé, lập tức vươn tay ra ôm cậu bé vào lòng.

Hoàng Thanh Thảo vào nhà, chắp tay sau lưng đi loanh quanh trong nhà như lãnh đạo thị sát địa bàn, cuối cùng bà ngồi xuống sofa, hài lòng gật đầu: “Cải Trắng, chỗ ở cũng được đấy, tốt hơn nơi ở trước kia của cháu nhiều!”

“Vâng, đây là nhà bạn thân của cháu.” Lam Ngọc Anh gật đầu.