Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 555



Chương 555

“Nếu cậu thấy không khỏe thì tớ sẽ về nhà với cậu. Diệp Tấn lịch sự nói.

Hai mươi phút sau, Đậu Đậu kéo tay Hoàng Thanh

Thảo: “Bà trẻ, tìm Ngọc Anh. Hoàng Thanh Thảo đang ngửa đầu uống nước ngọt, nghe vậy thì đặt chai nước xuống nhìn về phía nhà vệ sinh nữ: “Ủa? Con bé đi vệ sinh chưa về à? Còn cậu Diệp Tân kia nữa, sao cũng không thấy đâu?”

Nghe vậy, Hoàng Trường Minh nhíu mày.

Trong nhà vệ sinh nữ đã không còn ai. Mấy người đi tìm một lướt, hỏi nhân viên thì nhận được đáp án: “Cô gái và chàng trai đi cùng các vị hả? Họ đã rời đi rồi.”

“Đã rời đi rồi ư?” Hoàng Trường Minh trầm giọng lặp lai.

“Vâng. Nhân viên gật đầu, nói tiếp: “Lúc nãy tôi tận mắt nhìn thấy họ đi ra nhà vườn. Ngoài cổng có xe buýt vào thành phố nên chắc lúc này họ đã lên xe rồi.”

Hoàng Thanh Thảo cúi đầu cầm điện thoại đang rung, đọc tin nhắn vừa được gửi đến rồi giơ điện thoại lên kêu hai cha con Hoàng Trường Minh: “Cải Trắng gửi tin nhắn nói là còn có việc bận nên muốn về nhà trước!”

Hoàng Trường Minh cầm điện thoại của bà, mím chặt đôi môi mỏng. Thế là không lâu sau, họ cũng rời khỏi nhà vườn, mở khóa cửa của chiếc Land Rover đỗ ngay trước cổng nhà vườn.

Sau khi Lam Ngọc Anh lặng lẽ rời đi, chuyến đi chơi này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, hai cha con đều có vẻ rất bực bội.

Hoàng Thanh Thảo bế Đậu Đậu phồng má lên xe. Lê Tuyết Trinh bị bỏ lại đằng sau nhanh chân đuổi theo, mềm giọng nói: “Trường Minh, em cũng ngồi xe anh nhé!”

“Tài xế của em còn đang chờ kia kìa” Hoàng Trường

Minh lạnh giọng từ chối.

Lê Tuyết Trình còn chưa chạm vào cửa xe thì chiếc Land Rover màu trắng đã nổ máy, nghênh ngang rời đi trước mặt cô ta.

Trên đường về nhà, bầu không khí trong xe không tốt hơn lúc đi là mấy. Lúc sắp vào nội thành, Hoàng Thanh

Thảo đề nghị: “Lát nữa vào nội thành, cháu dừng xe lại cho cô đi xuống.

“Cô không về khách sạn à?” Hoàng Trường Minh nhíu mày hỏi.

“Ừ, không về.” Hoàng Thanh Thảo gật đầu, híp mắt đáp. Bà không gọi điện thoại cho tài xế của mình mà trực tiếp bắt một chiếc taxi, sau đó đọc địa chỉ của nhà họ Hoàng.

Xe taxi đỗ trước cổng nhà họ Hoàng, Hoàng Thanh Thảo khoanh tay đi vào biệt thự. Người hầu nghênh đón, cung kính hô: “Chị Thảo đã đến.”

“Ừ” Hoàng Thanh Thảo thay giày, sau đó hỏi: “Anh trai tôi ở nhà hay đi đâu?”

“Ông chủ đang ở trong phòng sách trên lầu, để tôi đi thông báo cho chị một tiếng nhé?” Người hầu nói.

Hoàng Thanh Thảo xua tay: “Không cần, tôi trực tiếp đi lên là được.

“Vâng. Người hầu gật đầu, bỗng nhớ tới chuyện gì nên vội nói thêm: “Cô Lê cũng đang ở đó.

Hoàng Thanh Thảo cũng không bất ngờ, chỉ cười lạnh: “Ừ, tôi biết rồi.” Sau đó trực tiếp lên đầu. Đến chỗ cửa phòng sách, Hoàng Thanh Thảo nghiêng đầu áp tại lên cửa, sau đó thoáng chốc đẩy cửa vào phòng.

Người trong phòng đều bị giật mình, kinh ngạc nhìn về phía này.

Hoàng Thanh Thảo nhìn lướt qua Hoàng Kiến Phong, sau đó nhìn Lê Tuyết Trinh lúc nãy còn gặp mặt ở vườn nhà câu cá. Nước trà do người hầu bưng lên còn đang phả hơi nóng, xem ra cô ta cũng mới đến đây, có lẽ sau khi về thành phố đã kêu tài xế lái xe qua đây luôn.

Lần trước bỏ thuốc thất bại, đến tận nhà nấu bữa sáng mà không có tác dụng gì, cộng thêm chuyện xảy ra ở vườn nhà câu cá hôm nay, quả nhiên cô ta đã không thể nhịn được nữa.