Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 589



Chương 589

Gọi một chiếc taxi ở cổng tiểu khu, vừa mới đi vào, điện thoại liền vang lên, Diệp Tấn gọi tới.

Chờ taxi dừng trước tòa nhà nội trú, Lam Ngọc Anh xuống xe mang theo tiền lẻ được trả lại, liền nhìn thấy Diệp Tần đang đợi ở đó.

Cô ngạc nhiên bước tới, “Diệp Tần, sao cậu lại ở đây?”

“Tớ nghe trong điện thoại rằng cậu đi gặp Đậu Đậu Anh Minh đêm đó thật sự không phải là đàn ông… Diệp Tấn nói đầy ẩn ý, giải thích lý do, “Tớ sợ chuyện này lại tái diễn, không an tâm, muốn đi cùng cậu!”

“Kỳ thực không có nghiêm trọng như cậu nghĩ, chỉ là giữa chúng tớ có chuyện…” Lam Ngọc Anh thấy vậy liền lập tức giải thích anh ấy,

Hoàng Trường Minh lúc này mới khôi phục trí nhớ, rất nhiều chuyện đều đã bại lộ, tự nhiên cần thích ứng có chừng mực, mất kiểm soát như vậy cũng có lý, cô cũng không trách anh

Lam Ngọc Anh cười, “Nhưng anh thực sự không phải đàn ông! Không phải cô ta cố ý làm mất uy tín, Hoàng Trường Mình quả thực không có giống gì với quý ông, hống hách như vậy, tính tình xấu xa…

Diệp Tấn nhìn cô không lên tiếng, đồng thời trong mắt cũng không có buông ra cảm xúc không rõ, cũng không có nâng lên hay là đâm thủng, cuối cùng vẫn là nói: “Tớ vẫn muốn đi với cậu!”

“Vậy được thôi!” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Hai người sánh bước đi vào khu nhà nội trú, vẫn có nhiều người ra vào.

“Để tớ bấm thang máy cho cậu.”

“Cảm ơn cậu”

Sau khi lên đến tầng, hai người từ trong đi ra, khi đến phòng bệnh, Diệp Tấn gõ cửa cho cô.

Hôm nay là thứ 2. Sau khi đẩy ra, bên trong không thấy Hoàng Trường Minh, bánh Bao Nhỏ đã có thể xuống giường bệnh được rồi, mặc áo bệnh viện, đang đưa lưng về phía cửa ra vào, bước lên số pha nằm trên cửa sổ, từ tầng cao nhìn xuống. Cậu bé không thể nhìn thấy gì, nhưng lại rất kiên trì,

Hoàng Thanh Thảo trèo theo nằm ở bên cạnh, Đậu Đậu, nếu không ăn nữa, thức ăn sẽ nguội mất.”

Bánh Bao Nhỏ không hề xê dịch, vẫn giữ nguyên tư thể đó.

Nghe thấy tiếng bước chân đi vào, Hoàng Thanh Thảo quay đầu nhìn, nhướng mày, cười vỗ vai Bánh Bao Nhỏ, ” Đậu Đậu, anh xem ai đến kìa?”

Nghe xong, Bánh Bao Nhỏ kinh ngạc quay đầu lại.

“Ngọc Anh!”

Khi nhìn thấy Lam Ngọc Anh, đôi mắt to đen như quả nho của anh ấy sáng lên vì phấn khích, anh ấy leo xuống khỏi ghế sô pha, chạy nhanh về phía cô như tên lửa, mở rộng hai cánh tay ngắn.

Lam Ngọc Anh vội vàng bước lên trước, sợ rằng mình có thể chạm vào vết khâu trên đầu, ” Đậu Đậu, em chạy từ từ, cẩn thận đầu!”

Bánh Bao Nhỏ vốn dĩ không cao đến đầu gối cô, nhưng sau vài giây cố gắng, khuôn mặt cậu bé bỏng đỏ bừng vì phấn khích, sau khi được cô ngồi xổm xuống ôm vào lòng, lập tức quấn lấy cô như một chú cún con mà làm nũng.

“Ngọc Anh chị cuối cùng cũng đến chơi với em rồi! “

“Đúng vậy!” Lam Ngọc Anh sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn thở dài, cố ý nói: “Cô đến kiểm tra xem cháu có nghe theo lời cô ngoan ngoãn không, có ăn ngoan không!

Bánh Bao Nhỏ chớp mắt cúi đầu xấu hổ.

Lam Ngọc Anh đắc ý mà mắng yêu cậu bé, đưa hộp cơm cách nhiệt về phía trước, “Nhìn đi Đậu Đậu, xem cô mang gì đến cho cháu này?”

“Oa!” Bánh Bao Nhỏ sớm đã ngửi thấy mùi thơm của mì, vừa nhìn thấy lập tức há miệng, “Cháu đói, cháu muốn ăn!

Hoàng Thanh Thảo oán hận, vừa nãy là ai nói không đói?

Lam Ngọc Anh lần đầu tiên bể tiểu bảo bối trên giường bệnh, ” Đậu Đậu, chờ cô, cô đi lấy ghế cho cháu ăn!”