Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 591



Chương 591

Bánh bao nhỏ sờ lên cái bụng căng phồng của mình, bỗng nhiên ngượng ngùng nói “Bảo bảo muốn đi thúi thúi

Hoàng Trường Minh nghe vậy, bỏ hai tay ra khỏi túi, sải bước đi tới trước giường bệnh, muốn mang con trai vào nhà vệ sinh.

Nhưng bánh bao nhỏ lại tránh đi, đỏ mặt nhìn về phía Lam Ngọc Anh “Cháu muốn Ngọc Anh “

“Ừm, để cô làm.”

Lam Ngọc Anh đưa tay ra, ôm bánh bao nhỏ đi vào phòng vệ sinh.

Sau khi thu xếp ổn thỏa, cô tạm thời đóng cửa lại đi ra bên ngoài, Hoàng Trường Minh cũng di theo, tựa vào vách tường phía đói diện, trong mắt đen huyền sâu kín “Lam Ngọc Anh, cô thích Đậu Đậu nhiều như vậy?”

“Đậu Đậu rất đáng yêu, cũng làm cho người khác rất thích, Lam Ngọc Anh trả lời.

“Chỉ đơn thuần là như vậy?” Hoàng Tiểu Minh liếc mắt một cái.

“Còn có thể là gì nữa?” Lam Ngọc Anh cau mày, không hiểu nhìn anh.

Ánh mắt Hoàng Trường Minh sắc bén nhìn về phía cô, giống như muốn được nhìn thấy nội tâm sâu bên trong của cô “Lam Ngọc Anh, cô làm nhiều đi nữa cũng vô ích thôi!”

“Cái gì?” Lam Ngọc Anh như cũ cau mày.

“Cô có làm gì nhiều đu nữa, đối với cậu bé cũng không khá hơn, cũng không thay đổi được cái gì!” Hoàng Trường Uyên lạnh lùng mở lời.

Lam Ngọc Anh quống như vừa rồi không hề hiểu ý tứ trong lời anh nói, mím môi một cái, đơn giản giải thích “Hoàng Trường Minh, tôi cũng không muốn thay đổi gì, tôi chỉ là muốn dùng hết sức mình cùng Đậu Đậu sống chung, tranh thủ cùng cậu bé tạo ra một ít kỷ niệm, như vậy chúng tôi sẽ luôn nhớ đến nhau.”

Cô ấy thực sự rất tuyệt!

Đồng tử của Hoàng Trường Minh co rút lại, môi mỏng nhếc lên “Ha ha

Lam Ngọc Anh vẫn như cũ không hiểu tiếng cười của anh có ý gì, nhất là ánh mắt của anh lúc này, đều là những ưu tư mà cô không thể hiểu được, nhưng cô cũng không muốn hiểu Rất nhanh ở bên trong banh bao nhỏ đã gọi tên của cô.

Sau khi ra ngoài, Bánh bao nhỏ tràn đầy thần khí, cái đầu quần vải băng không ngừng cùng cô nũng nịu.

Không có cách nào rửa tay, Lam Ngọc Anh lấy khăn ướt trong túi ra, tỉ mỉ lau bàn tay nhỏ bé của cậu bé, mỗi kẽ tay đều lau thật sạch.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Hoàng Trường Uyên, cô liếm liếm môi, mở miệng “Đậu Đậu, cô hôm nay tới, ngoại trừ gặp chái, cô còn muốn nói lời từ biệt với cháu trước.”

“Nói lời từ biệt là ngựa thần?” Bánh bao nhỉ mặt đầy khó hiểu.

“Cháu có nhớ trước đây, cô đã nói với cháu rằng cô sẽ nhanh rời khỏi nơi này, để trở về với địa phương cô sống?” Lam Ngọc Anh kiên nhẫn giải thích cho cậu bé “Nếu như không có gì, sau cuộc phỏng vấn của cô vào thứ sau, cuối tuần hẳn là sẽ đi luôn…

Bánh banh nhỏ vừa nghe, nhất thời liền hiểu ra.

Đầu nhỏ cụp xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn ba ba sau đó lại nhìn cô “Ngọc Anh, cô có thể mang bảo bảo đi cùng không?”

“..” Lam Ngọc Anh lúng túng liếc nhìn phía sau lưng 11 mình, cô nuốt nước bọt, trấn an cậu bé “Đậu Đậu ngoan, cô sẽ đáp ứng cháu, sau này có cơ hội, có lẽ chúng ta sẽ còn được gặp mặt! Cô cũng sẽ thường xuyên gọi facetime cho cháu!”

Kiên nhẫn tiếp tục khuyên giải an ủi bánh bao nhỏ, lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra Diệp Tấn sau khi đi vào, thấy Hoàng Trường Minh cũng vô cùng bất ngờ, lên tiếng chào hỏi ” Anh Hoàng.”

Hoặc trường uyên sậm mặt lại gật đầu một cái, coi như là đáp lại.

Diệp Tấn đi thắng tới chỗ Lam Ngọc Anh, nụ cười ôn hòa, “Ngọc Anh, trái cây được rửa sạch rồi! Tôi cũng đã đến trạm y tá phản hồi sự cố vòi nước bị hỏng trong phòng tắm, họ nói sau này sẽ cho người đến sửa!”