Omega Của Thiếu Tướng Lại Ôm Con Bỏ Trốn Rồi!

Chương 21: Đường hoàng trở về dinh thự



Nằm viện suốt một tháng, việc đầu tiên Lê Gia Bảo làm chính là đến trại giam gặp Lâm Tử Kỳ.

Cô em chồng này cậy quyền bà Ánh nhiều lần xuống tay với cậu, lúc trước cậu còn bi lụy hy vọng Lâm Tử Sâm sẽ đáp lại tình cảm của mình nên dù ở nhà chồng bị ngược đãi đến mức nào cũng chỉ cắn răng chịu đựng, thậm chí cậu còn ngu muội đến mức không về thăm cha mẹ ruột chỉ vì lời cấm cản của bà Ánh.

Hiện tại cô ta đang bị giam giữ, nghe tin có người đến thăm thì tưởng là bà Ánh tới cứu mình bèn mừng rỡ chạy ra gặp, nào ngờ mẹ nuôi đâu không thấy, chỉ thấy Lê Gia Bảo ngồi nơi đó, khóe miệng hơi cong lên như đang trêu tức cô ta.

“Chó chết!”

Lâm Tử Kỳ muốn xông tới tấn công Lê Gia Bảo nhưng trước mắt cô ta là một tấm kính rắn chắc ngăn cách hai bên, cô ta không làm gì được chỉ có thể đấm thình thịch lên mặt kính.

“Nè, phá hoại của công à? Có tin tôi lại phạt cô đi lao động không?”

Cảnh sát canh ngục thấy vậy bèn vun gậy lên dọa nạt, hiển nhiên cả tháng sống trong trại giam đã khiến Lâm Tử Kỳ sợ hãi, cô ta vội rụt vai lại không dám làm loạn thêm nữa.

Tuy nhiên sau khi liếc nhìn gương mặt châm chọc của Lê Gia Bảo, lửa giận trong lòng cô ta lại sôi sùng sục.

Chậc chậc, nhìn ánh mắt căm phẫn kia của cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.

Lê Gia Bảo tiến về phía Lâm Tử Kỳ, mỉm cười nói:

“Cô đang mong bà Ánh tới cứu cô à? Hiện tại bà ta lo cho bản thân còn chưa xong thì làm gì quan tâm đến đứa con gái nuôi như cô chứ?”

“Câm miệng! Mẹ tao tuyệt đối sẽ cho mày chết thật thảm.” Lâm Tử Kỳ quát lớn.

Bà Ánh là mẹ của thiếu tướng đế quốc thì lý nào lại khốn đốn như lời Lê Gia Bảo nói, chắc chắn cậu chỉ đang hù dọa cô ta thôi.

Lê Gia Bảo thấy cô ta cố chấp như thế lại nở nụ cười, cậu nói:

“Vậy cứ chờ xem bà ta có đến cứu cô không nhé. À có lẽ cô còn chưa biết mình bị gạch tên ra khỏi nhà họ Lâm rồi nhỉ? Để tôi xem không có danh phận người nhà thiếu tướng, cô sẽ trôi qua năm năm ở trong tù thế nào.”



Hình phạt cao nhất cho tội hành hung người khác là mười năm đã thuộc về Linda, còn Lâm Tử Kỳ, vốn dĩ cô ta chỉ bị tạm giam sáu tháng nhưng Lâm Tử Sâm đã trực tiếp nâng hình phạt lên, sau khi được dạy dỗ ở trong tù cho nên người rồi thả ra cũng không muộn.

Lâm Tử Kỳ trợn mắt há mồm không dám tin vào lỗ tai của mình. Chắc chắn Lê Gia Bảo đã nói dối, sao cô ta lại bị gạch tên ra khỏi nhà họ Lâm được? Lại còn phải ở tù năm năm, vậy chẳng phải cuộc đời của cô ta đã bị hủy rồi sao?

“Không! Lê Giả Bảo mày là ma quỷ! Có phải mày đã mê hoặc anh Tử Sâm bằng bùa ngải rồi không? Tao sẽ kiện chết mày!”

Lâm Tử Kỳ như phát điên liên tục la hét, cảnh sát canh ngục vung gậy áp đảo cô ta cũng không sợ mà cứ cào cấu vào tấm kính ngăn cách, Lê Gia Bảo rất hài lòng với biểu hiện của cô ta bèn đứng dậy xoay người rời đi.

Lâm Tử Kỳ nhìn thấy rất rõ khi cậu vừa bước tới cửa phòng chờ thì Lâm Tử Sâm đã xuất hiện bên cạnh cậu, anh còn dịu dàng chu đáo khoác áo của mình lên người cậu, hình ảnh này khiến cô ta tức đến mức mắt sắp nổ đôm đốp.

“Anh Tử Sâm, anh hai, cứu em với.”

Không cam tâm, Lâm Tử Kỳ hét lớn gọi Lâm Tử Sâm lại, cô ta hy vọng anh sẽ cứu mình, cô ta không muốn trở lại làm một đứa mồ côi luôn bị lôi ra đánh đập như lúc còn ở trong cô nhi viện, cô ta hao hết tâm sức diễn trò mới được bà Ánh nhận nuôi, tất cả không thể kết thúc như vậy được.

Thế nhưng sự thật phải khiến cô ta thất vọng rồi, Lâm Tử Sâm có quay đầu lại nhìn, nhưng ánh mắt sắc lạnh hòa lẫn với ý tứ cảnh cáo kia đã trực tiếp đánh cô ta rơi xuống mười tám tầng địa ngục.

Sau đó Lâm Tử Kỳ bị áp giải về phòng giam, đám phạm nhân nhìn thấy cô ta đều đồng loạt đứng dậy xoa tay xoay cổ.

Lâm Tử Kỳ lui về phía sau, cảnh giác hỏi:

“Mấy người muốn làm gì? Tôi là em gái của thiếu tướng đấy.”

“Phụt! Cái danh này mày xài oai quá nhỉ? Mọi người đều biết mày bị gạch tên rồi, lúc trước dám lên mặt hách dịch, sai khiến bọn tao cung phụng mày, để xem bây giờ bọn tao trừng phạt mày thế nào!”

Một nữ phạm nhân vừa nói xong, cả đám xông lên đánh hội đồng Lâm Tử Kỳ, đề phòng cô ta la hét, họ đã nhét giẻ lau vào miệng cô ta, sau đó lại phân công người canh chừng bên ngoài.

Thế là thần không biết quỷ không hay, Lâm Tử Kỳ đã được một trận mềm mình từ những phạm nhân mà cô ta từng khinh thường.



Mà sở dĩ thông tin cô ta không còn là người nhà họ Lâm lan truyền nhanh đến vậy đương nhiên do Lê Gia Bảo cố tình sai người làm rồi.

Hiện tại Lê Gia Bảo đang ngồi chung xe với Lâm Tử Sâm để trở về dinh thự, nhìn biểu cảm hả hê trên mặt cậu, anh bèn hỏi:

“Em vui chứ?”

Biết anh đang hỏi chuyện gì, Lê Gia Bảo đáp thẳng:

“Rất vui, nhưng nếu có thể trừng trị luôn kẻ đầu xỏ thì càng vui hơn.”

Nói xong cậu lại liếc nhìn anh, quả nhiên nhìn thấy trên mặt anh lộ rõ vẻ bối rối, cậu lập tức nhếch môi cười nhạo.

Bầu không khí trong xe lại rơi vào tình trạng ngột ngạt, lúc sau Lâm Tử Sâm nói:

“Bà ấy già rồi, tôi sẽ cố gắng kiềm chế để bà ấy không xúc phạm tới em. Còn lại em muốn làm gì tôi cũng đều sẽ giúp em thực hiện.”

“Xùy!” Lê Gia Bảo hừ một tiếng rồi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ không thèm để ý tới anh.

Lâm Tử Sâm cũng không nói gì nữa, xe nhanh chóng chạy tới trước cổng dinh thự.

Lâm Tử Sâm xuống trước rồi đi vòng qua bên cạnh mở cửa cho Lê Gia Bảo, hành động này của anh khiến nhóm lính canh không dám chậm trễ lập tức dùng nghi thức quân đội chào hai người.

Lê Gia Bảo gật đầu chào họ lại rồi tự mình đi vào bên trong khuôn viên dinh thự trước không thèm nhìn tới Lâm Tử Sâm.

Tuy nhiên anh không hề giận mà lặng lẽ đi sát phía sau lưng cậu.

Nhóm người hầu đứng gần đó nhìn thấy cảnh này không khỏi cảm thấy địa vị của mợ chủ quá cao, cộng thêm số năm đi tù của đám người tham gia vào cuộc hành hung một tháng trước, họ càng không dám coi khinh Lê Gia Bảo.

Lê Gia Bảo không quan tâm ánh nhìn của mọi người hiên ngang bước vào đại sảnh của dinh thự, lúc này cậu phát hiện hai cha con Lý Diệu Sinh đang ngồi trên sô pha, đứa con trai Lý Diệu Huy của gã đang ân cần rót trà cho bà Ánh, người ngoài không biết còn tưởng là cháu trai hiếu thảo với bà của nó nữa.