Lê Gia Bảo cảm thấy mình đã ngủ thật lâu, khi tỉnh lại phát hiện khung cảnh xung quanh thật u ám kỳ lạ.
Cậu đang ở đâu đây?
Cậu nhớ mình đang dưỡng thai ở trung tâm nghiên cứu y học, sao lại đến nơi này rồi?
Đứa nhỏ!
Lê Gia Bảo hoảng hốt sờ xuống bụng mình, bụng cậu vẫn còn to, bên trong đứa trẻ đang đạp.
Phù!
Lê Gia Bảo thở phào nhẹ nhõm, cậu đã mơ thấy ác mộng, Lâm Tử Sâm lừa gạt cậu lấy đứa nhỏ ra làm cậu sợ muốn chết.
Cậu chợt mỉm cười, ác mộng đều trái với hiện thực, con của cô đang khỏe mạnh đây mà, có lẽ do quá căng thẳng nên cậu mới suy nghĩ lung tung rồi nằm mơ thôi.
Đúng lúc này, Lê Gia Bảo phát hiện ở cuối giường có một bé gái đang ngồi, trông cô bé chỉ mới ba bốn tuổi, tóc bết thành hai *** *** nhỏ, đôi mắt to tròn, cái mũi nho nhỏ vô cùng đáng yêu.
Lê Gia Bảo ngạc nhiên, thầm nghĩ chẳng lẽ là con cái của nhân viên trong trung tâm?
Cậu ôm bụng bước tới ngồi bên cạnh nó, nhẹ giọng hỏi:
“Cháu là ai? Sao lại ở trong phòng của chú?”
Cậu giơ bàn tay xoa đầu cô bé, không hiểu sao cậu lại cảm thấy rất thích nó, ánh mắt tràn đầy tình yêu thương.
Cô bé không đáp mà mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cậu, cậu thích không chịu được bèn bế nó lên hôn một ngụm vào gò má của nó.
“Bé con, con có muốn làm con của chú không?”
Lê Gia Bảo đột nhiên hỏi ra một câu mà chính cậu cũng không ngờ được, nhưng có điều gì đó đang thúc giục cậu yêu thương bé gái này.
Cậu muốn nó làm con của cậu, rất muốn!
Tuy nhiên bé gái đột nhiên rơi nước mắt, ánh mắt nhìn cậu chứa đầy sự trách cứ, thấy nó như vậy trái tim của cậu vô cùng đau đớn.
Lê Gia Bảo hoảng hốt ôm bé gái vào lòng, toàn thân bắt đầu run rẩy.
“Đừng khóc, con gái của ba, đừng khóc… ba thương con.”
“Ba xin lỗi, là ba không bảo vệ được con… ba vô dụng ba đáng chết.”
“Bé con, ở lại với ba đi được không? Ba cầu xin con đừng bỏ rơi ba mà.”
Lê Gia Bảo khóc thảm thiết ôm chặt cô bé cầu xin nó đừng đi, nhưng rồi nó vẫn dần dần trở nên trong suốt rồi biến mất trong vòng tay của cậu.
Lê Gia Bảo gào lên trong đau đớn tuyệt vọng, hiện tại cậu chỉ muốn cào nát trái tim đang không ngừng tra tấn mình ra, nơi đó đau quá, đau đến mức khiến cậu thở không nổi.
Con của cậu… thật sự đã không còn.
Lâm Tử Sâm ngồi bên giường bệnh lau nước mắt cho Lê Gia Bảo, trán cậu đổ đầy mồ hôi, trên mặt lộ rõ sự thống khổ, nhưng anh lại không thể làm gì khác, thậm chí chia sẻ đau đớn với cậu cũng không được.
Anh biết mình có tội với cậu và con nhiều lắm, anh không phải người chồng tốt càng không phải người cha tốt, những gì anh nợ cậu cả đời này có lẽ cũng không trả xong.
Mấy ngày sau, Lê Gia Bảo rốt cuộc cũng chịu tỉnh lại, Lâm Tử Sâm vui mừng gọi cậu:
“Gia Bảo, em đã tỉnh rồi sao?”
Lê Gia Bảo thật sự đã tỉnh, nhưng cậu cứ mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà không phản ứng Lâm Tử Sâm, anh biết cậu khó lòng chấp nhận chuyện của đứa nhỏ bèn hạ giọng giải thích:
“Đứa bé không thể sống nổi, dù để nó trong bụng thì nó cũng sẽ chết, anh sợ em khó lòng chấp nhận nên mới giấu em, Gia Bảo, anh xin lỗi, là anh vô dụng không bảo vệ được con, em muốn đánh muốn mắng anh thế nào cũng được, đừng tự làm hại bản thân mình được không?”
Lê Gia Bảo vẫn nhìn lên trần nhà, đôi mắt vô hồn không cảm xúc giống hệt một con rối xinh đẹp không còn sức sống.
Lâm Tử Sâm rất lo lắng khi nhìn vào dáng vẻ này của cậu, anh xông pha chiến trường nhiều năm, giết biết bao kẻ địch nhưng chưa bao giờ anh lại sinh ra cảm giác sợ hãi như bây giờ.
Anh sợ cậu sẽ rời khỏi anh.
Tình trạng mất hồn mất vía của Lê Gia Bảo kéo dài khoảng một tuần, trong thời gian này Lâm Tử Sâm luôn ở bên cạnh cố gắng trò chuyện với cậu chỉ mong cậu khôi phục ý thức, mãi đến buổi chiều hôm nay, rốt cuộc cậu cũng chịu mở miệng.
“Đứa bé… là con gái đúng không?”
Lâm Tử Sâm đang gọt táo đút cho cậu, nghe cậu nói chuyện ngạc nhiên đến mức cắt luôn vào tay mình, máu tươi chảy ra nhưng anh không quan tâm mà chỉ vui mừng nói:
“Đúng vậy, anh đã an táng đàng hoàng cho con bé rồi, nó sẽ lại đầu thai làm người và sống cuộc sống tốt đẹp, chỉ là nó không có duyên với chúng ta, nên em đừng quá đau buồn.”
Lê Gia Bảo nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Sâm, anh gầy đi rất nhiều, râu trên mặt cũng không thèm cạo, chỉ mới mấy ngày mà trông như già đi mấy tuổi vậy.
“Lâm Tử Sâm, anh nói đúng, có lẽ nó đầu thai làm con nhà khác tốt hơn làm con của tôi, bởi vì tôi là một người ba yếu đuối không thể bảo vệ được nó, nó nên tìm kiếm nơi an toàn cho mình, đừng lại tìm tôi nữa.”
“Gia Bảo…”
Lâm Tử Sâm hoảng hốt gọi, cậu bình tĩnh không gào khóc thế này càng khiến anh hoang mang, giống như mặt biển yên tĩnh trước khi giông tố kéo tới vậy.
“Tôi mệt rồi, anh ra ngoài đi.”
Lê Gia Bảo xoay mặt qua hướng khác rồi nhắm mắt lại, Lâm Tử Sâm chỉ đành thở dài rồi đi ra ngoài.
Đứng ở trước cửa, Lâm Tử Sâm vội rút một điếu thuốc ra châm lửa hút để bình ổn tâm trạng đang hỗn loạn của mình, anh không biết bản thân có giữ được cậu hay không, một cảm giác bất lực đè nặng tâm trí của anh khiến anh vô cùng mệt mỏi.
Hai người họ, tại sao lại ra nông nỗi này chứ?
Một tháng trôi qua rốt cuộc Lê Gia Bảo cũng có thể xuống giường đi lại một đoạn đường nhỏ, cậu vẫn dịu ngoan không hề khóc nháo làm loạn, nhưng điều này hoàn toàn không khiến Lâm Tử Sâm an tâm mà càng trông chừng cậu cẩn thận hơn.
Anh sợ lỡ như mình sơ suất cậu sẽ tự làm hại bản thân mình.
“Lâm Tử Sâm, tôi muốn gọi điện cho cha mẹ của tôi.”
Lâm Tử Sâm do dự trong chốc lát rồi đưa điện thoại cho cậu, nhưng lại không tránh đi mà nhìn chằm chằm cậu, anh muốn xem thử cậu gọi cho ai, không hề có ý thức bản thân đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác.
Lê Gia Bảo cũng không quan tâm sự có mặt của anh mà gọi cho ông Hữu, sau khi ông bắt máy, cậu nói:
“Cha giúp con đi nói với Kyo về chuyện chuyển nhượng quyền sở hữu thương hiệu Bean, xong việc cha cứ giữ số tiền đó mà sinh hoạt, buôn bán hay đầu tư cho Vệ Ca thế nào cũng được.”
Lâm Tử Sâm nhíu mày, nghe cậu nói cứ như đang trăn trối di chúc vậy.
Ông Hữu cũng nghe ra điều bất thường bèn hỏi han cậu có ổn không, cậu cười nói:
“Con không sao, chỉ là không muốn phấn đấu nữa, Tử Sâm đủ sức nuôi con cả đời mà cha.”
Ông Hữu không biết tại sao con trai lớn đột nhiên muốn dựa vào chồng nhưng vẫn đồng ý giúp cậu.
Sau đó Lê Gia Bảo trò chuyện với ông một lát rồi cúp máy, thấy Lâm Tử Sâm vẫn nhìn mình chằm chằm, cậu nói:
“Tôi muốn ngắm hoàng hôn ở thác nước Wallia, anh đưa tôi tới đó đi.”
Lâm Tử Sâm hỏi:
“Ngay hôm nay sao?”
Lê Gia Bảo gật đầu, hiếm khi cậu mở miệng yêu cầu, Lâm Tử Sâm đương nhiên không từ chối, hiện tại là ba giờ chiều, chạy xe nhanh đến đỉnh thác nước chắc vừa đúng lúc.
“Ừ, anh đưa em đi.”
Lâm Tử Sâm và Lê Gia Bảo ngồi xe chạy đến thác nước Wallia nổi danh nhất đế quốc, bởi vì muốn kịp lúc hoàng hôn, anh lái với tốc độ khá nhanh, may mắn trên đường không có quá nhiều xe nên không gặp cản trở.
Khi xe cách thác nước tầm năm trăm mét, Lê Gia Bảo đột nhiên lên tiếng: