Dạ Phong canh giữ bên Lê Gia Bảo đến ngày thứ năm thì cậu có dấu hiệu tỉnh lại, anh ta không vội biến cậu thành búp bê mà đợi cậu có ý thức mới tiến hành, anh ta muốn thưởng thức biểu cảm đặc sắc của cậu khi chứng kiến quá trình mình từng bước bị lấy đi tay chân.
Vẻ mặt đau đớn xen lẫn hoảng hốt của cậu mới là thứ khiến anh ta hưng phấn.
Mi mắt của Lê Gia Bảo run rẩy sau đó chậm rãi hé mở, Dạ Phong nhìn chằm chằm cậu, bàn tay hơi niết niết cổ chân của cậu, bắt đầu từ chỗ này vậy.
Lê Gia Bảo mới tỉnh đại não vẫn chưa hoạt động trở lại, đôi mắt vô hồn ngơ ngác nhìn xung quanh.
“Gia Bảo, em cảm thấy thế nào?”
Lê Gia Bảo nghiêng đầu nhìn Dạ Phong, ánh mắt vẫn si ngốc.
“Anh là ai? Tôi… tôi lại là ai?”
Dạ Phong: …
Trái tim của anh ta đập bùm bùm, trên mặt khó giấu vui mừng.
Thông qua ánh mắt của Lê Gia Bảo, anh ta có thể chắc chắn cậu không nói dối, trên đời này không ai có thể diễn trò qua mặt anh ta cả.
“Gia Bảo, em không nhớ gì sao?”
Khuôn mặt của Lê Gia Bảo hiện lên vẻ hoang mang, nước mắt lộp bộp rơi xuống.
“Không nhớ gì hết… sao lại không nhớ gì hết? Tôi sợ quá!”
Lê Gia Bảo ôm lấy đầu mình, nỗi sợ hãi xâm nhập tâm trí, cảm giác trống rỗng này khiến cậu vô cùng bất an.
Dạ Phong nắm lấy tay cậu niết niết vài cái hòng trấn an cậu, sau đó đặt lên môi hôn một cái, mỉm cười nói:
“Đừng sợ, đây là nhà của em, còn em là vợ của anh.”
Lê Gia Bảo mở to đôi mắt ướt đẫm nhìn Dạ Phong, cậu cảm nhận được người đàn ông này rất yêu mình, nhưng mà không hiểu sao cậu vẫn sợ hãi, có lẽ do tình cảm của anh ta quá có sức công kích khiến cậu ngộp thở chăng?
“Thật… thật sao? Tôi là vợ của anh?”
Dạ Phong gật đầu đáp:
“Chúng ta kết hôn đã gần bốn năm, mấy ngày trước em đi du lịch xảy ra tai nạn hôn mê đến tận bây giờ, thời gian này làm anh sợ muốn chết, may mắn em không sao.”
Thấy Lê Gia Bảo vẫn không quá tin lời mình nói, Dạ Phong đứng dậy bước tới tủ quần áo lục lọi gì đó rồi lấy ra một quyển album đưa cho cậu.
“Đây là ảnh chụp chung từ nhỏ đến lớn và ảnh cưới của chúng ta, anh và em là thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên nhau đấy.”
Lê Gia Bảo được Dạ Phong đỡ dậy dựa vào thành giường lật xem quyển album, mấy trang đầu tiên đúng là mấy tấm hình lúc nhỏ của hai người họ, phía sau là ảnh cưới, trông cậu và anh ta đều cười thật tươi, trên mặt toát ra sự hạnh phúc không cách nào làm giả được.
Lê Gia Bảo khép quyển album lại lén lút nhìn Dạ Phong, anh ta mỉm cười kéo cậu lại đặt lên trán cậu một nụ hôn, nói:
“Bây giờ em đã tin chúng ta là vợ chồng chưa?”
Những tấm hình chụp chung khi nhỏ là thật, nhưng ảnh cưới lại là sản phẩm của công nghệ cao, Dạ Phong ao ước được kết hôn với Lê Gia Bảo nên tự tạo ra mấy thứ đồ giả này để tự an ủi tâm trí của bản thân, thật không ngờ hiện tại nó trở thành bằng chứng thuyết phục cậu.
Lê Gia Bảo muốn kháng cự nụ hôn của anh ta nhưng không biết tại sao lại muốn kháng cự, nhìn ảnh cưới đáng lẽ cậu phải yêu anh ta lắm mới phải.
Cuối cùng cậu thở hắt ra một hơi, sau đó đáp:
“Dạ, em tin rồi.”
Dạ Phong ôm Lê Gia Bảo vào lòng, cậu do dự một chút cũng vòng tay dựa vào ngực anh ta, có lẽ cậu vừa mới mất đi ký ức nên mới bài xích thân mật với anh ta, sau này tập quen dần là được rồi.
Dạ Phong cảm nhận được vòng tay của cậu thì càng thêm mừng rỡ, nếu không phải sợ cậu nghi ngờ, anh ta đã sớm la hét để giải phóng kích động trong lòng mình rồi.
Sau đó dường như nghĩ đến điều gì, biểu cảm trên mặt Dạ Phong chợt thay đổi, tiếp theo anh ta nói:
“Anh xin lỗi Gia Bảo, đều tại anh vô dụng hại em ra nông nỗi này, lúc trước anh không bảo vệ được con khiến nó rời xa chúng ta, bây giờ lại để em bị tổn thương mất đi trí nhớ.”
Lê Gia Bảo nằm trong lòng Dạ Phong nghe vậy vội ngẩng đầu lên hốt hoảng hỏi:
“Con của chúng ta chết rồi? Chuyện gì đã xảy ra?”
Dạ Phong vội ôm chặt cậu hơn, ôn tồn nói:
“Là chuyện của hơn tháng trước, khi đó con của chúng ta đã hơn năm tháng, kết quả gặp phải trả thù của kẻ địch khiến đứa nhỏ không còn. Đều tại anh liên lụy em.”
Bả vai của Lê Gia Bảo run lên, trong mắt tràn ra thù hận, cậu nghiến răng hỏi:
“Là kẻ nào?”
Cậu muốn biết kẻ thù của mình là ai, cậu muốn trả thù cho con của cậu.
Dạ Phong vuốt ve tấm lưng của cậu, bình thản nói:
“Là thiếu tướng của đế quốc, lúc trước gã vì bảo trì danh tiếng của bản thân mà thảm sát cả nhà em, anh đã dẫn em rời khỏi đế quốc, khi đó em còn quá nhỏ không nhớ được cái chết của chú thím, anh cũng không muốn để em sa vào thù hận nên không nói, nhưng sau này em vẫn biết rồi đi trả thù Lâm Tử Sâm, kết quả gã một tay che trời hại chết con của chúng ta.”
Lâm Tử Sâm…
Lê Gia Bảo nhớ kỹ cái tên này! Thù giết cha mẹ và con nhỏ không đội trời chung!
Thấy Lê Gia Bảo đã mất trí nhớ và chấp nhận mình là chồng, Dạ Phong không có ý định biến cậu thành búp bê nữa, hiện tại coi như cả hai bắt đầu lại từ đầu.
Không biết sau khi gặp lại Lâm Tử Sâm, phát hiện Lê Gia Bảo gọi anh ta là chồng, anh sẽ có thái độ như thế nào.
Lại mấy tháng trôi qua, sức khỏe của Lê Gia Bảo đã hoàn toàn khôi phục, trong thời gian này cậu đã hoàn toàn tin thân phận vợ chồng mà Dạ Phong đã nói.
Mặc dù không còn nhớ gì nhưng sau khi biết mình từng mất một đứa con, Lê Gia Bảo vẫn ưu thương không thôi, càng là như thế cậu càng hận Lâm Tử Sâm.
Theo như những gì Dạ Phong rót vào tai, Lâm Tử Sâm chính là loại người tàn nhẫn máu lạnh vì quyền lực địa vị không màng sống chết của thuộc hạ, cha của cậu chính là cánh tay đắc lực của anh nhưng vẫn bị anh truy sát không nương tay, huống chi đứa con bạc mệnh kia của cậu cũng do anh giết.
Thù hận chồng chất, cậu thật sự rất muốn băm anh thành trăm mảnh.
Vì thế cậu đã nói suy nghĩ của mình cho Dạ Phong nghe.
“Dạ Phong, em muốn trả thù Lâm Tử Sâm, em không thể để cha mẹ và con của chúng ta chết một cách oan uổng như vậy được.”
Đặc biệt là khi anh lại giẫm lên cái chết của người thân cậu mà trở thành anh hùng dân tộc được dân chúng sùng bái.
Dạ Phong nghe Lê Gia Bảo nhắc đến Lâm Tử Sâm, ánh mắt chợt lóe, trên môi vẫn treo một nụ cười dịu dàng hòa nhã.
Anh ta ôm lấy eo của cậu, nói:
“Em không cần phải nhúng tay vào, anh sẽ tự mình lấy mạng Lâm Tử Sâm.”
Lê Gia Bảo lắc đầu đáp:
“Không, em muốn tự tay trả thù cho người nhà em.”
Dạ Phong cụp mắt xuống che đi cảm xúc thật, anh ta không muốn Lê Gia Bảo gặp lại Lâm Tử Sâm, nếu lúc đó cậu nhớ lại mọi chuyện, anh ta chỉ đành phải tiếp tục tiến hành chuyện biến cậu thành búp bê thôi.
Dù vậy anh ta vẫn gật đầu đồng ý.
Rất kích thích! Anh ta muốn thử.
Sau khi nói chuyện xong, Dạ Phong cũng không rời đi mà áp sát lại gần Lê Gia Bảo, tiếp đến một loạt nụ hôn vụn vặt rơi xuống gương mặt của cậu.
Hiện giờ cậu đã khỏe mạnh, anh ta và cậu có thể chính thức trở thành vợ chồng thật sự rồi.