Omega Thủy Tinh

Chương 26: Lâm ân ly, lâm dạ nguyệt



Sau một quãng đường khá dài thì cuối cùng cũng về đến thị trấn K, quê của cậu. Cậu cầm tay anh kéo nhanh về phía nhà cô của mình.

Vừa vào đến cửa liền nhìn thấy một cô bé chừng 12 tuổi đang đứng đó, lo lắng nhìn ra bên ngoài.

"Nguyệt, em không sao chứ? A Ly đâu? Hai chị em không sao chứ?" Cậu nhìn thấy cô em gái nhỏ liền bước tới dồn dập hỏi

"Anh ơi, mẹ bị bắt đi rồi" Cô bé nhìn thấy cậu như nhìn thấy một cọng cỏ cứu mạng, ôm chặt lấy cậu mà nói

"Anh biết, nhưng trước hết em phải nói cho anh biết, em và chị hai em không sao chứ?" Cậu vỗ vỗ lưng cô bé rồi đẩy cô bé ra nhìn vào đôi mắt tinh ranh kia

"Thực ra, tối hôm qua có mấy người tới nhà của em quấy rối, bọn họ ép chị hai uống cái gì đó... Nhưng ba đã về vào ngay lúc đó và cứu được chị hai. Ba nói bọn họ đều là người xấu... Hại chị hai bị ốm" Cô bé với khuôn mặt sáng sủa, vẻ ranh mãnh trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy cho người ta biết, cô bé sau này sẽ làm nên sự nghiệp lớn. Phải, mọi người đoán không sai, cô bé đó là alpha, là niềm hi vọng của gia đình cô chú, tuy rằng bị người ta nói là em gái của omega thì không làm được việc gì nhưng cô bé không thèm để ý còn rất hiểu chuyện, rất thông minh, nếu được hưởng một nền giáo dục tốt chắc chắn sẽ trở thành người có ích cho xã hội sau này.

"Vậy chị hai em đâu rồi? Dẫn anh qua chỗ chị hai em" Cậu nghe thấy vậy liền lo lắng không thôi

"Nhưng ba dăn em phải ở đây canh, nếu đám người hôm qua tới hay cảnh sát tới thì phải nói cho ba biết" Cô bé ngây ngô nói với cậu

"Bạch Vũ, anh ở đây được không?" Cậu quay lại nhìn anh đang ngơ ngác nãy giờ

"Em mau đi đi" Anh gật đầu, chỉ cần nhìn vài khuôn mặt anh ấy liền cho cậu một cảm giác rất tin tưởng

"Đi thôi A Nguyệt" Cậu đi theo cô nhóc vào sâu bên trong căn nhà.

Căn nhà nhỏ, xập xệ và còn chật chội nữa, cho dù là ban ngày nhưng ánh sáng từ bên ngoài vẫn khó khăn không thể chui vào bên trong. Trước đây khi bà cậu vẫn còn, cuộc sống tuy không giàu có nhưng cũng đủ ăn đủ tiêu, căn nhà này cũng đã từng rất thoải mái, ấm cúng và cho cậu cảm giác như một gia đình. Chỉ tiếc là cái khó khăn khắc nghiệt của số phận ấy không chừa lại một ai, mới qua từng ấy thời gian mà căn nhà này đã không còn cảm giác ấm áp khi xưa nữa rồi.

"Ọe..."

"Cố gắng một chút, khi thứ thuốc đó hết hiệu lực thì sẽ không sao nữa"



"Chú... Có chuyện gì vậy? Em ấy có sao không?" Cậu vừa bước vào liền nhìn thấy chú của mình đang vỗ vỗ lưng cho A Ly, còn cô bé thì nôn khan tới mức cả khuôn mặt đã không còn chút huyết sắc nào

"À, Sơ Mặc à. Con về rồi sao" Chú của cậu nhìn thấy cậu tới liền không nhịn được thở dài, mới chỉ qua mấy tháng mà chú ấy đã gầy và già đi bao nhiêu, không còn vẻ khỏe khoắn như trước nữa

"Chú, có chuyện gì vậy? Sao cô lại bị bắt, còn A Ly bị làm sao vậy?" Cậu càng lúc càng lo lắng đỡ lấy người cô em gái đang lảo đảo suýt ngã không ngừng hỏi.

"Đi thôi, chúng ta ra ngoài rồi nói" Chú dắt tay đứa nhỏ ra trước, cậu đỡ A Ly ra sau

Vừa ra đến phòng khách, chú của cậu liền nhìn thấy anh và thư ký Tôn đang ngồi ngoài đó. Anh đứng dậy nhìn những người đi ra, vẻ mặt rất bình tĩnh. Bạch Vũ đứng đó, áo của anh chỉnh tề, tóc tai cũng chải vuốt, lộ ra vầng trán căng đầy, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan anh tuấn có chút kiêu căng, sống mũi cao thẳng, vành môi lạnh lẽo cứng rắn, mặc đồ Tây, hai chân rất dài, khí chất mạnh mẽ.

"Chú ơi, đây là..." Cậu nhìn anh ngơ ngác không biết phải giới thiệu ra sao

"Tôi là chồng cậu ấy" Anh bình thản nói thêm vào câu nói của cậu

"Ồ, là người mà vợ tôi kể này" Chú của cậu gật đầu với anh

"Anh, đây là chú của tôi, đây là A Ly và A Nguyệt" Cậu giới thiệu từng người cho anh rồi đỡ A Ly ngồi xuống ghế

"Chào cậu, gọi tôi là chú Lâm là được. Mau ngồi xuống nói chuyện đi" Chú Lâm ngồi xuống bên cạnh cậu cũng vẫy tay bảo cậu ngồi xuống

Sau khi mọi người đã yên vị trên ghế thì chú Lâm bắt đầu kể lại.

"Hôm trước A Ly có kể lại, số tiền mà ông nội của cậu trợ cấp cho để trả tiền viện phí cho tôi và tiền học cho hai đứa, bà ta đã giữ lại rồi đem đi đánh bạc thay vì cho hai đứa nhỏ. Sau khi đã mang trên mình một khoản nợ rồi thì bà ta liền mò về nhà, tính tìm một vài món đồ có giá trị để bán. A Ly vì ngăn cản mẹ nó mà bị mẹ nó đánh, rồi còn bị đẩy ngã nữa" Chú Lâm từ từ kể lại, vẻ mặt từ bình tĩnh chuyển sang khó xử rồi đau lòng.

"Phải đó anh, lúc chị hai bị mẹ đánh, chị Thẩm Ninh đúng lúc tới tìm anh. Sau khi nghe tụi em kể lại thì chị ấy đã gọi điện báo cảnh sát tới bắt mẹ. Mặc dù em không muốn mẹ bị bắt nhưng mà nếu mẹ ở chỗ mấy chú cảnh sát thì mẹ sẽ không đi đánh bài nữa" A Nguyệt ngồi bên cạnh chị gái đưa đôi mắt tròn xoe ngây thơ nhìn cậu

"Ừm, A Nguyệt hiểu chuyện nhất" Cậu khẽ mỉm cười xoa đầu cô bé



"Anh, em xin lỗi vì không chăm sóc được cho gia đình... Em..." Lâm Ân Ly ngôi bên cạnh cậu, yếu ớt nói với cậu

"Không phải lỗi của em, em đã làm rất tốt rồi, từ giờ cứ dựa vào anh nhé" Cậu xoa xoa đầu cô em gái của mình dịu dàng nói

"Cậu..." Chú Lâm nhìn Bạch Vũ

"Gọi tôi là Bạch Vũ, chú cần gì cứ nói" Anh lên tiếng

"Vậy tôi cũng mặt dày mạn phép hỏi cậu, có thể giúp tôi chăm sóc hai đứa nhỏ không. Bây giờ mẹ nó như vậy, tôi không muốn hai đứa nhỏ học phải thói xấu của mẹ nó. Cậu giúp tôi được không?" Chú Lâm

"Chỉ cần Mặc Mặc đồng ý thì tôi không có ý kiến" Bạch Vũ nhìn sang cậu

"Như vậy được hả chú?" Cậu nhìn chú mình đầy bất ngờ. Vốn đã có ý nghĩ này trong đầu rồi nhưng không nghĩ chú ấy cũng có cùng suy nghĩ

"Chú chỉ cần hai đứa nó bình an sống tiếp, còn chuyện của cô thì cứ để chú lo" Chú Lâm trầm mặc nhìn sang một bên. Là người gánh vác gia đình nhưng bây giờ đây đến vợ con mình cũng không bảo vệ được. Thêm nữa, việc để người ngoài thấy được chuyện xấu trong gia đình, còn phải nhờ người ta giúp... Là ai thì cũng sẽ tự trách xen lẫn xấu hổ mà thôi...

"Anh, em mệt" Lâm Ân Ly dựa hẳn vào người cậu không có sức sống mà thì thào.

"Để anh đưa em về phòng" Cậu đỡ Lâm Ân Ly lên rồi dìu cô ấy đi khỏi, cô bé A Nguyệt cũng líu ríu chạy theo

"Chú nói đi, em ấy đi rồi" Bạch Vũ thấy cậu đi khỏi rồi mới lên tiếng

"Cậu chắc cũng biết, lúc nhỏ Sơ Mặc hay bị bạn cùng lớp bắt nạt, chỉ vì nó là omega thôi. Tôi và mẹ tôi là giám hộ cho nó đã từng bị gọi lên trường rất nhiều lần, từ tiểu học lên đến cấp 3. Đám ranh con đấy đánh nó, nhốt nó ở phòng vệ sinh một mình, cắt quần áo đi học của nó... Và còn nhiều chuyện khác nữa. Lúc đó mẹ tôi đã đứng ra bảo vệ cho nó nên nó mới an toàn trưởng thành như bây giờ, nếu không có bà ấy, tôi cũng không biết nó có sống nổi hay không. Tôi đã hứa với ba mẹ Sơ Mặc rằng sẽ bảo vệ nó cho tới khi nào nó đủ tự lập, đủ mạnh mẽ để sống một mình. Gặp được cậu, nó có người chăm sóc, tôi cũng yên tâm. Nhưng mà... bây giờ, đám ranh con từng bắt nạt Sơ Mặc, chúng nó lại nhắm tới Ân Ly. Mới tối hôm qua, lúc chỉ có hai đứa nhỏ ở nhà, tụi nó tới quấy rồi rồi còn cưỡng ép con bé uống thuốc kích thích, cũng may là con bé Thẩm Ninh, bạn của Sơ Mặc tới kịp lúc còn gọi điện báo cảnh sát nên tụi nó mới bỏ qua. Qua chuyện này tôi cũng biết là không thể để hai đứa nhỏ ở đây được nữa. Có thể trên thành phố có nhiều loại người nhưng họ cũng sẽ văn minh hơn đám lưu manh ở đây. Hơn nữa, nếu cậu chịu giúp đỡ, tôi chắc chắn tụi nó sẽ sống tốt thôi." Chú Lâm từ từ kể lại rồi nhìn anh kiên định.

"Vậy tôi sẽ ở đây vài ngày. Chú giúp tôi làm thủ tục chuyển trường cho hai đứa được không. Chuyện chỗ ăn ở thì... Đứa nhỏ hơn thì để nó ở cùng Sơ Mặc, còn cô gái omega đó thì ở chỗ ông tôi, tôi không muốn Sơ Mặc buồn nhưng cũng không muốn em ấy hiểu lầm tôi. Chú có đồng ý không" Bạch Vũ lười biếng dựa người vào ghế bình thản nói, thần sắc không đổi giống như đang bàn một vụ làm ăn nào đó. Người đằng sau anh lúc này đang liếc xéo anh, bĩu môi vẻ không tin được.

"Do cậu sắp xếp, tôi không có ý kiến" Chú Lâm nhìn anh đầy biết ơn nhưng cũng thầm nghĩ có phải người trước mặt đây còn nguy hiểm hơn đám lưu manh kia không.