Tần Cầm thực sự không rõ, Tịch Mộ Yên và Ôn Miểu Miểu đã ở riêng trong một phòng khác khoảng nửa giờ và khi họ bước ra, Tịch đại ảnh đế tựa như vừa khai thông được hai mạch Nhâm và Đốc ——
Thật không thể tin vào mắt mình!
Cô liếc qua màn hình, khi xe đang lao nhanh với tốc độ 180 km/h, bình luận trực tiếp cuộn lên liên tục, im bặt không tiếp tục bàn luận với Tịch Mộ Yên về chủ đề trước đó mà tuyên bố: "Chúng ta còn khoảng nửa giờ di chuyển, bây giờ làm một nhiệm vụ nhỏ."
Vì đang phát sóng trực tiếp, tất nhiên không thể để khán giả ngồi xem các khách mời chỉ ngồi trong xe suốt nửa giờ, chắc chắn phải có một vài phân đoạn nhỏ lồng vào.
Quả nhiên khi Tần Cầm vừa nói xong, bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Vì đều là người trong giới, ai cũng hiểu điều này, Kỳ Dã lập tức nhiệt tình nói: "Nhiệm vụ gì? Đừng nói là hỏi nhanh đáp nhanh nhé?"
Tần Cầm bị chặn họng, tức giận nói: "Chỉ có cậu lanh miệng quá!"
Kỳ Dã cười tinh quái, còn giả bộ vô tội giơ tay nói: "Trong không gian xe hạn chế, ngoài cái này ra thì cũng chẳng còn gì để làm cả."
Vì đã bị đoán trúng, Tần Cầm cũng không làm bộ bí hiểm nữa, nói thẳng: "Đúng thật là hỏi nhanh đáp nhanh, mỗi cặp CP sẽ có 10 câu hỏi, chỉ hỏi một người trong cặp CP, không để mọi người khó xử, tôi sẽ bốc thăm chọn người trả lời."
Vừa nói, Tần Cầm vừa làm trò biến ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh da trời.
"Nghe rõ chưa?" Tần Cầm vẫy vẫy chiếc hộp nhỏ trong tay, bên trong phát ra tiếng lách cách: "Bên trong có sáu quả bóng nhỏ ghi tên của mọi người, ai được bốc trúng thì người đó sẽ trả lời. Nếu tôi bốc trúng cùng một CP liên tục thì lấy người được bốc trúng đầu tiên làm chuẩn, ok chứ?"
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Sau khi giải thích rõ quy tắc, Tần Cầm liền thò tay vào chiếc hộp nhỏ.
Ôn Miểu Miểu theo bản năng nín thở.
Hy vọng... Hy vọng sẽ bốc trúng Tịch Mộ Yên!
Một mặt, Ôn Miểu Miểu rất tự ý thức, biết rằng trong phân đoạn này, Tịch Mộ Yên vượt trội hơn mình rất nhiều, hoàn toàn thành thạo.Không giống như mình, phản ứng chậm và nói không giỏi, nếu lỡ trả lời sai thì thật xấu hổ, hơn nữa vì đây là phát sóng trực tiếp, có thể sẽ gây phiền toái không cần thiết cho Tịch Mộ Yên. Ôn Miểu Miểu không muốn điều đó xảy ra.
Mặt khác, Ôn Miểu Miểu thực sự rất muốn nghe Tịch Mộ Yên trả lời...
Mấy câu hỏi yêu đương này, chắc chắn đều liên quan đến cặp đôi nhỉ?
Ôn Miểu Miểu thật sự rất muốn nghe.
Mọi thứ liên quan đến Tịch Mộ Yên, Ôn Miểu Miểu đều muốn nghe.
Có lẽ lần này trời đã nghe được lời cầu nguyện của cậu, hai giây sau, Tần Cầm giơ lên một quả bóng nhỏ màu xám và tuyên bố: "Người đầu tiên, thầy Tịch!"
Ôn Miểu Miểu: "!"
Vui quá đi!
Ôn Miểu Miểu thực sự không giấu được cảm xúc.
Khi cậu vui, đôi mắt lập tức sáng lên như có đèn sáng giấu trong đôi mắt màu nho tím, làm mắt cậu càng thêm long lanh rạng rỡ.
Hai tay vốn đang ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, những ngón tay nhỏ dài cũng không tự giác mà nhún nhảy, đến cả móng tay nhọn cũng như lộ ra niềm vui sướng.
Chú ý thấy biểu cảm và những động tác nhỏ của cậu, Tịch Mộ Yên nghiêng đầu lại, cười trêu: "Tránh được một kiếp mà vui vậy à?"
Ôn Miểu Miểu gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Một lát sau, khi Tần Cầm vẫn đang bốc thăm, Ôn Miểu Miểu ngước lên nhìn Tịch Mộ Yên, lấy hết can đảm, giọng nhỏ nhẹ giải thích: "Không... Không hoàn toàn chỉ vì tránh được một kiếp, mà còn, còn là... rất muốn nghe anh trả lời câu hỏi..."
Khi nói đến câu sau, Ôn Miểu Miểu lại xấu hổ cúi đầu xuống, giọng nói cũng nhỏ đi hẳn.
Nhưng Tịch Mộ Yên chỉ hơi ngạc nhiên trong chốc lát rồi bật cười nhẹ hỏi lại: "Muốn nghe anh trêu em hả?"
Tịch Mộ Yên hỏi câu này quá trực tiếp, từ trêu này khiến Ôn Miểu Miểu xấu hổ đến mức muốn chết, không dám thừa nhận mà cũng chẳng muốn phủ nhận, vì thế cậu chỉ có thể cụp hai cái tai nhỏ xuống, im lặng không nói.
Ánh mắt Tịch Mộ Yên lướt qua đôi tai nhỏ đỏ ửng như có thể rỉ máu của cậu, cổ họng hơi chuyển động, cố nén một tiếng cười mờ nhạt bên môi, sau đó cố tình hạ giọng trầm như tiếng đàn cello, nhẹ nhàng nói: "Tuân lệnh, bé tiên sinh Miểu Miểu, anh sẽ trêu em thật kỹ, đảm bảo em hài lòng."
Ôn Miểu Miểu: "!!!"
Ôn Miểu Miểu cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng, một linh cảm mơ hồ đến với cậu...
Và chỉ một phút sau, sự thật chứng minh linh cảm của Ôn Miểu Miểu không hề sai ——
Trò chơi hỏi nhanh đáp nhanh chính thức bắt đầu.
Tần Cầm đã chuẩn bị sẵn các câu hỏi trong một chiếc hộp, rút ra câu đầu tiên và đọc: "Xin hỏi thầy Tịch, người trong CP của anh có thích ngủ nướng không? Nếu người ấy ngủ nướng, anh sẽ gọi dậy như thế nào?"
Vừa nghe xong câu hỏi, Tịch Mộ Yên chưa kịp trả lời, Kỳ Dã đã "Shh" một tiếng cảm thán: "Tổ chương trình thật là ranh mãnh, một câu hỏi mà lại là hai câu!"
Nhưng Tịch Mộ Yên có vẻ hoàn toàn không thấy điều này có gì khó, hắn không trả lời ngay lập tức mà trước tiên quay sang liếc nhìn Ôn Miểu Miểu, sau đó mới thu ánh mắt lại, nở một nụ cười nhẹ, từ tốn trả lời: "Còn tùy tình huống, nếu cần phải dậy sớm, người trong CP của tôi rất ngoan, dù còn lười biếng nhưng cuối cùng cũng sẽ ngoan ngoãn giãy giụa đứng dậy, nhưng nếu không cần dậy sớm, người ấy sẽ ngủ nướng và khi ngủ nướng thì rất đáng yêu, như một chiếc bánh mật dính chặt trên giường, nhưng gọi dậy cũng không khó... Trước đây, tôi thường làm người ấy cười bằng cách cù, vì người ấy rất nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ là cười không ngừng, nhưng..."
Tịch Mộ Yên thực sự nói rất chi tiết, Ôn Miểu Miểu càng nghe càng cảm thấy toàn thân nóng ran, má đỏ ửng đã lan tới tận cổ.
Dù Tịch Mộ Yên không nhắc đến tên cậu và dù Ôn Miểu Miểu không muốn tự mình tưởng tượng quá nhiều nhưng những gì Tịch Mộ Yên nói thật sự chính là cậu a a a a!
Ôn Miểu Miểu biết mình đúng là như vậy, từ trước tới nay đều thế. Nếu có lịch trình thì cậu sẽ không ngủ nướng, đồng hồ báo thức vừa reo là cậu sẽ dậy ngay. Nhưng nếu không có việc gì phải làm, cậu sẽ nằm trên giường mãi đến khi trời đất tối đen...
Và trong nửa năm cậu sống cùng Tịch Mộ Yên, mỗi khi cậu ngủ nướng quá lâu, Tịch Mộ Yên sẽ đến cù cậu, mà quả thật toàn thân cậu rất nhạy cảm, mỗi lần đều bị cù đến cười không ngừng, tóc tai bù xù như con mèo xù lông, cuối cùng ngoan ngoãn bò dậy khỏi giường.
Như thể cố tình dành cho Ôn Miểu Miểu thêm thời gian để hồi tưởng hoặc chỉ đơn giản là trêu chọc cậu, sau từ "nhưng", Tịch Mộ Yên dừng lại một chút, rồi cười nhẹ, tiếp tục nói: "Nhưng bây giờ, tôi nghĩ tôi đã tìm ra cách còn tốt hơn là cù."
Vừa nói, Tịch Mộ Yên vừa nghiêng đầu nhìn Ôn Miểu Miểu, ánh mắt mỉm cười lướt nhẹ qua đôi mắt đỏ ửng của cậu rồi từ tốn nói nửa câu cuối cùng: "Người trong CP của tôi rất nhạy cảm, chỉ cần khẽ động đến mí mắt thôi là em ấy đã nhảy dựng lên rồi."
Ôn Miểu Miểu: "!!!"
Cứu tôi với! Cậu rốt cuộc đã nghĩ gì mà cầu nguyện để Tịch Mộ Yên trả lời câu hỏi cơ chứ a a a a!
Mới chỉ là câu hỏi đầu tiên thôi mà... Mà đã thế này rồi...
Tịch Mộ Yên thực sự định nhìn cậu tự thiêu tại chỗ sao!!