Lời của Lục lão phu nhân rất nặng nề, cho dù Phương Ánh Nhu đã chuẩn bị tâm lý, cũng bị nói đến tức giận xấu hổ muốn chết. Sắc mặt nàng ta biến đổi, nhìn Lục Hoài Ngọc một cái thật sâu, rồi dùng tay áo che mặt, khóc lóc chạy đi: “Lão phu nhân sao có thể nói như vậy? Chẳng lẽ biểu ca cũng nghĩ như vậy sao? Vậy ta sống làm gì, ta đi c.h.ế.t luôn cho xong!”
Lục Hoài Ngọc thấy vậy, sợ nàng ta thật sự gặp chuyện, liền định đuổi theo, nhưng bị Lục lão phu nhân ngăn lại: “Cháu không được đi! Nàng ta muốn làm gì thì làm, ta muốn xem nàng ta đến tột cùng có thật sự dám c.h.ế.t không!”
Bà cụ đã xác định rằng Phương Ánh Nhu sẽ không đi chết, nên mới không cho Lục Hoài Ngọc đuổi theo. Bà cụ biết Phương Ánh Nhu theo Tiểu Phương thị, là người có thủ đoạn, nếu Lục Hoài Ngọc đuổi theo, chỉ sợ không mất vài câu sẽ lại bị nàng ta lừa.
Tiểu Phương thị thấy Lục lão phu nhân hôm nay đã quyết tâm đối đầu với mình, trong lòng cũng tức giận, liền nói: “Mẫu thân, mẫu thân có thể không thích con, không thích Phương gia, càng không thích Nhu nhi, nhưng mẫu thân có biết Nguyễn gia vì sao lại sụp đổ hay không?”
Lục lão phu nhân không nói gì, chỉ nhìn Tiểu Phương thị như xem trò hề, với vẻ mặt ‘ta muốn xem ngươi còn có trò gì nữa’.
Mỗi bước mỗi xa
“Theo con được biết, phụ thân của Nguyễn cô nương từng là Thái y viện sử, sau đó vì dùng nhầm thuốc khiến thai nhi của Ly quý phi c.h.ế.t yểu, đã chạm đến uy nghi của Hoàng thượng, vì vậy bị giam vào ngục và xử trảm. Nguyễn gia đã đắc tội với Hoàng thượng và Ly quý phi, ngay cả tẩu tẩu của Nguyễn cô nương cũng đã lập tức cắt đứt quan hệ với Nguyễn gia, không ai ra tay cứu giúp. Mối quan hệ lợi hại trong này, tin rằng mẫu thân không thể không biết.”
Thấy sắc mặt Lục lão phu nhân trở nên nghiêm trọng, trong lòng Tiểu Phương thị mới thở phào nhẹ nhõm. Bà ta vốn không định nói chuyện này sớm như vậy, còn muốn giữ làm con bài tẩy cuối cùng, nhưng Lục lão phu nhân quá gây sự, khiến bà ta không thể không thay đổi chiến lược.
“Hoài Ngọc có tài năng trong việc đọc sách, điều này chúng ta đều biết, sau này thằng bé nhất định sẽ ra làm quan. Với trí thông minh của thằng bé, nếu làm việc chăm chỉ chắc chắn sẽ có thành tựu, cộng thêm có người trong triều giúp đỡ, không nói đến việc thăng quan tiến chức, ít nhất cũng không bị chôn vùi. Nhưng nếu vào lúc này Hoài Ngọc cưới Nguyễn cô nương, mẫu thân đoán chuyện gì sẽ xảy ra? Chắc chắn kỳ thi năm sau, ngay cả cơ hội lộ diện thì Hoài Ngọc cũng sẽ không có cơ hội!”
Những lời này Tiểu Phương thị nói rất chắc chắn, thực ra bà ta cũng rất mừng vì sau lưng Nguyễn Du có mối quan hệ lợi hại như vậy, nếu đổi lại là người khác, có lẽ bà ta cũng có đủ tự tin cho Phương Ánh Nhu vượt qua cửa.
Lục lão phu nhân nghe xong lời Tiểu Phương thị, có phần do dự.
Mục thị đương nhiên đã nói cho bà cụ biết về tình hình của Nguyễn gia, nhưng không chi tiết như vậy, bà cụ chỉ biết Nguyễn gia đã xuống dốc, Nguyễn Du không còn phụ mẫu huynh trường, chỉ còn lại một mình thật đáng thương. Nhưng không biết rằng phụ thân của Nguyễn Du lại đắc tội với đương kim Thánh thượng...
Thấy Lục lão phu nhân không nói gì, rõ ràng là mới biết chuyện này, Tiểu Phương thị vui vẻ nói: “Mẫu thân, nhìn mẫu thân như vậy, có lẽ Tống lão phu nhân không nói cho mẫu thân biết sự thật? Con đã nói mà, mẫu thân yêu quý Hoài Ngọc như vậy, làm sao lại tìm cho thằng bé một nữ tử là con của tội nhân.”
Nếu đổi lại là bình thường, Lục lão phu nhân chắc chắn sẽ không chịu nổi sự đắc ý của Tiểu Phương thị, nhưng giờ đây trong lòng bà cụ đang rối bời, cũng không thể nói được nhiều lời thừa.
Lục Hoài Ngọc lại không quan tâm Nguyễn gia có đắc tội với Thánh thượng hay không, có cản trở đến tương lai của hắn ta hay không, thẳng thắn nói: “Con thích là thích Du muội muội, còn phụ thân nàng ấy thì có liên quan gì? Nếu Hoàng thượng vì con cưới nàng ấy mà cản trở tiền đồ của con, thì chứng tỏ ngài là một hôn quân lòng dạ hẹp hòi, con cũng không cần phải ra lực vì một hôn quân như vậy.”
Người đọc sách thường có vài phần cốt khí, đặc biệt là Lục Hoài Ngọc, người luôn được gia đình bảo vệ, chưa gặp phải khó khăn, tự nhiên càng có phong độ, không dễ dàng khuất phục.
Lục lão phu nhân nghe xong lời này, nhưng mày nhíu lại, quát: “Nói bậy bạ gì vậy? Những lời này là cháu có thể nói ra được sao? Cháu có biết nếu những lời này bị người có ý đồ nghe thấy, Lục gia chúng ta sẽ ra sao không!”
Nói xong, bà cụ thở dài: “Chuyện này rốt cuộc thế nào, cháu hãy theo ta trở về đi, còn phải gọi Tống tổ mẫu của cháu đến, nói cho rõ ràng mới được.”