Nhưng tay hắn ta còn chưa chạm tới được góc áo của Nguyễn Du, đã bị Tống Hà đá vào bụng, cả người bay ra bên ngoài hai thước. Hắn ta nhanh chóng đứng dậy, lại định động thủ, Tống Hà cười lạnh một tiếng, chỉ nghe “rắc” một tiếng, tay của người đó đã bị gãy, rồi bị Tống Hà một cước giẫm lên đè xuống đất, không thể động đậy.
Mọi người đều kinh ngạc không thôi, ngay cả Tống Hà ra tay lúc nào bọn họ cũng không biết!
Nguyễn Du không ngờ vào thời khắc mấu chốt Tống Hà lại bất ngờ xuất hiện, còn ra tay dạy dỗ kẻ xấu. Trong mắt nàng hiện lên hơi nước như sương, lóe lên một tia vui mừng, tự nhiên đứng ra sau lưng Tống Hà, nhỏ giọng nói: “Bọn họ là lang băm chuyên lừa tiền, Tống công tử, chúng ta phải bắt bọn họ đưa đi gặp quan!”
Nguyễn Du kể lại quá trình sự việc cho Tống Hà, những lời của những người bệnh liền trở thành nhân chứng.
Râu dê ban đầu còn không nhận tội, nhưng thực sự không chịu nổi sức mạnh của Tống Hà, bộ xương già sắp gãy đến nơi, chỉ có thể khai hết tất cả.
Quả thật như Nguyễn Du đã nói, trước tiên ông ta thu hút khách hàng bằng cách giảm giá thuốc, sau đó trong mỗi lần bán thuốc lại giảm liều lượng, như vậy mọi người sẽ phải mua thuốc nhiều lần, ông ta càng kiếm được nhiều tiền hơn.
Điều đáng ngạc nhiên là trò này bọn họ đã chơi từ lâu, vì mỗi lần đều ở một nơi không lâu, chưa bao giờ bị phát hiện. Mới đây thôi đã đến huyện Thanh Hà, không ngờ lại nhanh chóng bị Nguyễn Du bắt quả tang.
Tống Hà cười lạnh, đạp lên râu dê: “Dám làm loạn trên đất của Tống gia gia ngươi, ta thấy ngươi sống chán rồi!”
Bộ khoái tuần phố nhận được báo án, nhanh chóng đến bắt người. Hắn ta vỗ vai Tống Hà, cười nói: “Được đấy Tống Hà, tháng này đã giúp bọn ta phá được mấy vụ án rồi, không bằng ngươi nói với Tống tri huyện, cũng đến phòng tuần bộ làm việc đi.”
Tống Hà vội lắc đầu: “Vậy không được, phòng tuần bộ nhiều quy củ lắm, ta không đi đâu.”
Nguyễn Du nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, có hơi ngạc nhiên. Tống Hà người này trông có vẻ lông bông, không ngờ lại thường xuyên giúp nha môn phá án, thật không thể nhìn ra được.
Có bộ khoái giám sát, râu dê đã trả lại toàn bộ tiền bạc đã lừa được cho người dân bị lừa. Bọn họ cũng bị đưa đến nha môn, chịu hình phạt thích đáng, có lẽ sẽ bị giam vài năm.
Nguyễn Du thấy y quán còn nhiều dược liệu, liền bắt mạch hỏi bệnh cho người bệnh, lại kê phương thuốc cho bọn họ. Mọi người nhận lại tiền đã bị lừa, lại được khám bệnh miễn phí và lấy thuốc, đều tỏ vẻ cảm tạ với Nguyễn Du.
Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, cánh cửa của y quán cũng bị niêm phong.
Tống Hà cúi đầu nhìn về phía Nguyễn Du, thấy nàng khẽ mỉm cười, tâm trạng có vẻ rất tốt. Nhớ lại cảnh nàng là một nữ tử yếu đuối đối mặt với hai kẻ xấu, hắn lạnh mặt: “Vừa nãy nếu không phải ta kịp thời đến, không biết ngươi sẽ ra sao rồi đấy. Nhìn ngươi thường ngày yếu đuối, sao gặp chuyện lại lỗ mãng như vậy, không biết sợ hãi gì sao?”
“Dù biết bọn họ là kẻ xấu, cũng có thể đi báo án hoặc tìm ta, nếu ngươi gặp chuyện gì, tổ mẫu còn không phải trách đến trên đầu ta sao? Thật ngu ngốc.” Tống Hà ngoài miệng nói không lưu tình, nhưng câu cuối cùng lại nhỏ hơn một chút.
Nghe Tống Hà nói, Nguyễn Du mới nhận ra tình huống vừa rồi thật sự rất nguy hiểm. Tống Hà nói đúng, nàng nên tìm sự giúp đỡ từ nha môn trước.
Nhưng lúc đó, khi nghĩ đến việc loại lang băm này vẫn còn tiêu diêu pháp ngoại, phụ thân nàng lại bị c.h.ế.t oan, trong lòng nàng liền không thể bình tĩnh, chỉ muốn nhanh chóng lột mặt nạ của tên lang băm đó.
Mỗi bước mỗi xa
Nàng cắn môi, nhẹ nhàng nói: “Việc này là do ta không suy nghĩ chu đáo, quá mức lo lắng, làm ngươi lo lắng, rất xin lỗi.”
Thái độ nhận lỗi của nàng rất tốt, khiến Tống Hà cảm thấy hơi ngượng ngùng. Gương mặt anh tuấn của hắn hơi đỏ, có chút tức giận: “Ai lo lắng cho ngươi chứ! Ta chỉ tình cờ đi qua, tiện tay cứu ngươi mà thôi!”
Nguyễn Du mím môi, không để ý đến lời hắn, tiếp tục nói: “Phụ thân từng nói với ta, người làm y quan trọng nhất là y đức. Người làm y phải có tâm như phụ mẫu, chữa bệnh cứu người chỉ cầu trong lòng không thấy thẹn, từ nhỏ ta đã chịu ảnh hưởng từ phụ thân, không thể nhìn nổi những lang băm này hại người. Bàn tay của đại phu rõ ràng là để cứu người, sao có thể hại người được?”
Khi nàng nói chuyện âm thanh rất nhẹ nhàng, như đang thì thầm những lời nói mê.
Tống Hà đoán nàng có lẽ đang nhớ đến phụ mẫu, sợ nàng lại rơi lệ, vội vàng chuyển chủ đề: “Không ngờ ngươi còn biết y thuật.”
Nàng trông rất yếu đuối, tay không thể nâng, vai không thể gánh, hắn luôn coi nàng như một tiểu thư chỉ biết đọc thơ văn.
Nguyễn Du mỉm cười ảm đạm: “Ta từng theo phụ thân học y thuật vài năm, y thuật không tinh, nhưng chữa một số bệnh thông thường thì không khó. Trước đó ta đã bắt mạch cho ông lão, ông ấy thật sự bị bệnh, chính vì bị lang băm hại nên mới không khỏi.”
Tống Hà thầm nghĩ tiểu cô nương này cũng khá mang thù, đây là muốn tính sổ với hắn vì đã nói nàng ngu ngốc, dễ bị lừa đây mà. Nhưng hôm nay hắn thực sự không đúng, dù trong lòng không vui, vẫn nói: “Việc đó là ta đã hiểu lầm ngươi.”
Tống Hà là ai? Tống tiểu bá vương ở huyện Thanh Hà, số lần xin lỗi có thể đếm trên một bàn tay. Tống Hà cảm thấy mình làm vậy là đủ rồi.
Không ngờ Nguyễn Du lại chỉ vào ông lão và đứa trẻ không xa nói: “Tống công tử nên xin lỗi bọn họ mới phải.”
Nguyễn Du nhớ lại việc Tống Hà không phân biệt đúng sai đã đá vào bát của cậu bé ăn xin, còn mắng cậu là thằng nhãi lừa đảo. Cậu bé còn nhỏ tuổi vì bệnh của a công mà phải đi ăn xin đã rất đáng thương, lại còn bị Tống Hà mắng như vậy, vô cùng đáng thương.
Tống Hà thì hoàn toàn nổi giận, cảm thấy Nguyễn Du thật không biết tốt xấu, hắn xin lỗi nàng vì đã mắng nàng ngu ngốc. Nàng không cảm kích thì thôi, còn bảo hắn, đường đường Tống tiểu gia phải xin lỗi hai kẻ ăn xin, chuyện này hắn không làm nổi.
Hơn nữa, cả huyện Thanh Hà đều nói hai ông cháu bọn họ là kẻ lừa đảo, không chỉ mình Tống Hà nói như vậy, dựa vào gì mà hắn phải nói xin lỗi?
Tống Hà cảm thấy hôm nay mình đã quá tốt với Nguyễn Du, khiến nàng có chút kiêu ngạo. Vì vậy hắn hừ lạnh một tiếng, không hề chào hỏi gì, liền phất tay áo bỏ đi.