Nguyễn Du thấy đúng là đám người Tống Hà, liền đẩy cửa bước vào. Vừa vào trong, nàng thấy một tiểu cô nương mặc áo trắng đang rót rượu cho Tống Hà, nàng ta thấy Tống Hà như vậy, lo lắng nói: “Tống công tử, công tử uống ít thôi, mặt công tử đã đỏ rồi kìa.”
Tống Hà vẫy tay nói: “Ngươi còn nhỏ, lo gì những chuyện này, ta lại muốn hỏi ngươi, lần trước tiểu gia đã chuộc thân cho ngươi, sao ngươi lại quay về? Có phải tú bà kia không chịu thả ngươi hay không? Để ta đi dạy dỗ bà ta, cho bà ta biết lợi hại. Để tiểu cô nương như ngươi đến những nơi thế này, đang có tâm tư gì!”
Thấy Tống Hà nhắc đến chuyện này, A Nguyệt thở dài, sau đó lại nở nụ cười nói: “Hôm đó mẫu thân bán ta cho Vân Nương, ta đã ký khế ước bán mình. Hôm đó Tống công tử chỉ đưa ta về, nhưng khế ước bán mình vẫn ở trong tay Vân Nương, ta vẫn là người của Vân nương.”
“Là ta sơ suất, không nghĩ đến điều này, ngươi chờ chút, ta sẽ đi lấy khế ước bán mình của ngươi về.” Tống Hà đặt chén rượu xuống thật mạnh, đang định đứng dậy.
A Nguyệt lại nói: “Đừng! Đại ân đại đức của Tống công tử, A Nguyệt đã không biết lấy gì để báo đáp, hơn nữa A Nguyệt nghe nói vì chuyện hôm đó, Tống công tử cũng bị phạt, trong lòng A Nguyệt cảm thấy áy náy, sao dám làm phiền Tống công tử nữa. Hơn nữa…” Nàng ta chuyển lời, cười nói, “Vân Nương đã hứa với ta chỉ cho ta bán nghệ không bán thân, chỉ cần ta học đàn tốt, sau khi kiếm đủ tiền cho Vân Nương, vài năm nữa bà ta sẽ thả ta đi.”
Đây cũng không phải là cách hay, Tống Hà dĩ nhiên có thể ép Vân Nương thả A Nguyệt, nhưng A Nguyệt thực sự là người mà Vân Nương đã dùng vàng thật bạc trắng để mua, không phải là bị bắt cóc. Nếu Tống Hà lại làm ầm lên, thì sẽ không có lý.
Thời điểm hai người đang nói chuyện, Tạ Thính vừa lúc nhìn thấy một thiếu niên mặc áo tím đứng ở cửa, hắn ta còn tưởng là ai đi nhầm, nhíu mày nói: “Này, ngươi là ai? Đứng đây làm gì, ngươi… ủa… ngươi là Nguyễn cô nương?!”
Mỗi bước mỗi xa
Nói đến đây, Tạ Thính bắt đầu nhận ra, mặc dù Nguyễn Du đã cải nam trang, nhưng khuôn mặt xinh đẹp vẫn rất nổi bật, nhìn kỹ một chút thì nhận ra ngay.
Tống Hà nghe thấy ba chữ ‘Nguyễn cô nương’, cũng giật mình, đến cả chén rượu trong tay cũng vì bất cẩn mà rơi xuống đất, vỡ tan. Hắn lập tức đứng dậy, nhìn về phía Nguyễn Du đang đứng ở cửa.
Nguyễn Du cũng đang nhìn hắn, rồi lại nhìn A Nguyệt đứng bên cạnh hắn, trong mắt không rõ cảm xúc. Tống Hà lại giống như một đứa trẻ làm sai, lập tức kéo khoảng cách giữa hắn và A Nguyệt ra, trong lòng rối bời nghĩ: Nàng sẽ không hiểu lầm mối quan hệ của hắn với A Nguyệt chứ… Nàng có thể sẽ tức giận hay không?
Hắn có thể cam đoàn rằng giữa hắn và A Nguyệt thực sự trong sáng, ngoài việc lần trước nhìn không vừa mắt mà cứu nàng ta một lần, thì không có bất kỳ liên quan nào khác!
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Tống Hà lại cảm thấy rất ảo não. Hắn dựa vào cái gì để giải thích với nàng? Nàng sắp thành thân với người khác, còn muốn làm muội muội của hắn, hắn còn sợ nàng hiểu lầm điều gì? Chưa nói đến việc hắn thật sự không có gì với A Nguyệt, cho dù có, thì cũng chẳng liên quan gì đến nàng!
Tống Hà vừa nghĩ đến Lục Hoài Ngọc, trong lòng đã rất buồn bực, liếc Nguyễn Du một cái, lạnh lùng nói: “Nàng đến đây làm gì? Không phải sắp thành thân với tên họ Lục rồi sao, còn đến tìm ta làm gì?”
Trên đường đi, Triệu Đông đã nói với Nguyễn Du rằng thực ra việc Tống Hà đến Như Ý lâu không khác gì khi ở Thiên Hương Lâu, đều chỉ là ngồi uống rượu với huynh đệ. Nguyễn Du tin lời đó, nên khi nhìn thấy bên cạnh Tống Hà có một cô nương ngồi, trong lòng nàng cảm thấy không thoải mái, như có một mũi d.a.o đ.â.m vào vậy.
Nàng tự nhủ, chắc chắn là do có sự chênh lệch quá lớn giữa hiện tại và trước đây, nên mới cảm thấy như vậy, vì dù sao cũng không giống như lời Triệu Đông nói.
Nàng hít sâu một hơi, quay sang Tống Hà nói: “Có chuyện gì thì về nhà nói, ở đây ồn ào như vậy thì có ý nghĩa gì? Tạ công tử, Tống Hà say rồi, ngươi dìu hắn một phen, chúng ta về trước đi.”
Tạ Thính vội vàng đến gần, định đỡ Tống Hà. Nhưng không biết sao, hôm nay Tống Hà đặc biệt ghét nhìn thấy dáng vẻ này của Nguyễn Du, hắn thấy Nguyễn Du càng bình tĩnh, hắn càng tức giận, hắn mạnh tay đẩy Tạ Thính ra, nhẹ nhàng nhảy lên bàn, liếc nhìn Nguyễn Du nói: “Có gì thì nói rõ ở đây, ta không về.”
Sắc mặt Nguyễn Du cũng không tốt lắm, nàng biết Tống Hà là người khó đối phó, nhưng chỉ có Tống Hà tức giận sao? Người khác không thể tức giận sao? Có phải lúc nào cũng phải chiều hắn không? Thật vô lý!
“Tống Hà, ngươi có thể đừng hành động theo cảm tính như vậy không? Ngươi đang gây chuyện gì ở đây? Để người ngoài nhìn vào cười nhạo sao? Ngươi có thể trưởng thành hơn một chút không?” Nguyễn Du có chút bực bội, lời nói hơi mất kiểm soát, nàng tiến lên vài bước muốn kéo Tống Hà đi, “Đi về với ta.”
Tống Hà lại vì lời nói của Nguyễn Du mà tức giận, mũi d.a.o đã đ.â.m ở trong lòng hắn lại càng sâu hơn.
Hắn đẩy Nguyễn Du ra, ánh mắt đỏ lên: “Ta không muốn trưởng thành, ta chính là sa ngã, nàng quản được sao? Lục công tử của nàng có trưởng thành có tiền đồ không phải được rồi sao? Nàng còn đến tìm ta làm gì? Nàng đang cười nhạo ta sao? Nàng bớt—”
Mặc dù Tống Hà tức giận, nhưng sức đẩy Nguyễn Du không lớn, hắn cuối cùng cũng không nỡ làm nàng đau.
Nhưng vì vừa rồi chén rượu rơi xuống, rượu đổ ra sàn, Nguyễn Du bị đẩy nhẹ như vậy, cảm thấy chân mình trượt một cái, nàng ngã mạnh xuống đất, may mà không ngã vào mảnh sứ vỡ, không có gì nghiêm trọng, chỉ là tóc buộc bằng trâm đơn giản đã bị rơi ra, tóc đen như thác nước xõa trên vai.