Nhưng lại có một người ăn xin bị què đi đến bên Tống Hà, nhỏ giọng nói: “Tống đại gia, ta, ta biết chuyện này là như thế nào.”
Tống Hà nhìn người ăn xin đó, ánh mắt đầy nghi ngờ, sau đó mím môi nói: “Nói nhanh lên.”
Người ăn xin bắt đầu kể: “Ta vì bị thương ở chân không thể ra đường xin ăn, nên luôn nghỉ ngơi trong miếu, chập tối hôm qua, ta tận mắt thấy Đại Lưu trở về, có một nữ tử đến tìm hắn, nhưng ta đứng hơi xa, chỉ nghe thấy bọn họ nói về thuốc gì đó, đau bụng gì đó, nữ tử còn đưa cho hắn một gói thuốc! Cùng với vài lượng bạc!”
“Nữ tử đó là ai? Ngươi có biết không?” Trong mắt Tống Hà sáng lên, vội vàng hỏi.
Người ăn xin lắc đầu, nói: “Ta không biết nàng ta là ai, nhưng ta nhớ rõ diện mạo của nàng ta, nếu Tống đại gia có thể đưa nàng ta đến trước mặt ta, ta chắc chắn sẽ nhận ra… Nguyễn đại phu có tâm địa thiện lương, y thuật cao minh, ta bị người ta đánh gãy chân, nhờ có Nguyễn đại phu mới chữa được, nếu không chân này của ta coi như hỏng! Mặc dù ta chỉ là một kẻ ăn xin, nhưng cũng biết phải báo đáp, đây chính là lúc ta báo đáp! Tống đại gia, nếu có gì có thể giúp Nguyễn đại phu, ta nhất định sẽ giúp!”
Người ăn xin nghiêm túc nói.
Tống Hà gật đầu: “Tốt, bây giờ ngươi đi theo ta một chuyến.”
Tống Hà dẫn người ăn xin đến một khách điếm trước Phương phủ, khi thấy Phương Ánh Nhu từ trong Phương phủ đi ra, hắn chỉ cho người ăn xin xem: “Hôm qua ngươi nhìn thấy có phải là nàng ta hay không?”
Tính cách của Nguyễn Du rất tốt, từ khi đến Thục Trung cũng hòa đồng với mọi người, nếu nói ai không thích Nguyễn Du và có thể làm ra chuyện như vậy, Tống Hà nghĩ đến người đó chính là Phương Ánh Nhu. Người Thục Trung, ai không biết Phương gia từ lâu đã có ý định gả nữ nhi vào Lục gia? Chỉ có điều Lục lão phu nhân vẫn chưa đồng ý mà thôi.
Ngày ấy Lục Hoài Ngọc nhìn Nguyễn Du với ánh mắt đó, rõ ràng là thích, có lẽ Phương Ánh Nhu biết được tâm ý của tên họ Lục, trong lòng ghen ghét, nên mới làm ra chuyện hãm hại như vậy. Vụ án này không khó điều tra.
Khi người ăn xin thấy Phương Ánh Nhu, liền gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng đúng, chính là nàng ta!”
Phương Ánh Nhu đang trên đường đến Lục gia, thực ra nàng ta cũng vừa biết tin rằng người ăn xin mà nàng ta tìm hôm qua đã chết, nàng ta không hiểu tại sao hắn ta lại c.h.ế.t sau khi uống thuốc mình cho, vì thuốc đó thật sự chỉ là thuốc đau bụng bình thường.
Nhưng khi biết Nguyễn Du vì chuyện này mà bị giam trong ngục, nàng ta cảm thấy cái c.h.ế.t của người ăn xin cũng đáng. Không biết nếu biểu ca biết được Nguyễn đại phu mà hắn ta coi là vô cùng thiện lương, tựa như Bồ Tát sống lại là một hung thủ g.i.ế.c người, sẽ có biểu cảm gì? Hắn ta còn thích như trước nữa không?
Hừ, chắc chắn là không rồi.
Nàng ta quyết định ngay bây giờ sẽ đến Lục phủ an ủi Lục Hoài Ngọc, nhân cơ hội này tiến vào trái tim hắn ta, để hắn ta biết mình mới là người phù hợp nhất và hiểu hắn ta nhất. Tuy nhiên, khi vừa đến Lục phủ, nàng ta cảm thấy có điều gì đó không ổn, trước cửa Lục phủ có nhiều quan sai, khi thấy nàng ta đến, lập tức bao vây nàng ta lại.
Nam nhân cầm đầu không khách khí chỉ tay vào nàng ta nói: “Đưa nàng đi!”
Sắc mặt Phương Ánh Nhu biến đổi, trong lòng hoảng loạn, hôm qua nàng ta tìm người ăn xin, chắc chắn không có ai thấy, tại sao những quan sai này lại tìm nàng ta? Nàng ta muốn hỏi cho rõ, nhưng quan sai lại nói: “Có gì lên nha môn mà nói!”
Những người này rất hung dữ, khó mà đối phó.
Mỗi bước mỗi xa
Nhưng Phương Ánh Nhu không biết, bọn họ hung dữ cũng có lý do, bọn họ biết chính Phương Ánh Nhu đã hại người trong lòng của lão đại bọn họ là Nguyễn tiểu thư bị giam trong ngục, với Phương Ánh Nhu, bọn họ đã không còn gọi là hung dữ nữa, nếu đối phương là nam nhân, chắc chắn sẽ bị bọn họ bắt lại đánh một trận!
Có lời khai của người ăn xin và chưởng quầy tiệm thuốc mà Phương Ánh Nhu đã đến mua thuốc, đủ để chứng minh cái c.h.ế.t của người ăn xin Đại Lưu là do Phương Ánh Nhu gây ra, Tống Sơn Trọng ngay lập tức ra lệnh giam Phương Ánh Nhu vào ngục, chờ khám nghiệm t.h.i t.h.ể rồi sẽ thẩm tra lần hai, Nguyễn Du cũng vì vậy mà được thả ra, chỉ cách nàng bị giam chưa đầy một canh giờ.