Tống Hà thấy lời của tiểu ca bán hoa gợi lại nỗi đau trong quá khứ của Nguyễn Du, trên mặt nàng hiện lên một chút buồn bã, vội vàng từ giỏ của tiểu ca chọn một nhánh hoa hải đường, nói: “Hoa này bao nhiêu tiền?”
Tiểu ca vội vàng xua tay: “Không lấy tiền, không lấy tiền, cho Nguyễn tiểu thư thì sao lại lấy tiền? Hoa hải đường này rất hợp với Nguyễn tiểu thư, công tử thật có mắt nhìn!”
Đúng lúc này lại có mấy cô nương đến mua hoa, tiểu ca bán hoa có chút bận rộn, nên không nói thêm gì với Nguyễn Du. Tống Hà đưa hoa hải đường cho Nguyễn Du, cười nói: “Đừng buồn, lần này chúng ta trở về là để minh oan cho bá phụ, chân tướng tuy đến muộn, nhưng cuối cùng cũng sẽ đến. Tiểu Ngư nhi, nàng hãy nghĩ đến những điều vui vẻ, đừng làm vẻ mặt khổ sơ, ta……”
Ta nhìn mà đau lòng.
Tuy nhiên, chung quy Tống Hà cũng không thể nói ra câu nói hơi ngượng ngùng đó, mà chuyển sang nói: “Ta mới đến Dương Châu, vẫn chưa có dịp tham quan, chúng ta trước tiên tìm một khách điếm nghỉ ngơi, khi nào khỏe lại thì nàng dẫn ta đi dạo, được không?”
Mỗi bước mỗi xa
Nguyễn Du cố gắng xua tan những lo lắng u sầu trong lòng, mỉm cười với Tống Hà: “Được.”
A Tương đi phía sau hai người, ban đầu nàng ta lo sợ Nguyễn Du đến Dương Châu sẽ nhớ lại những chuyện cũ, lại khóc lóc như trước, nhưng giờ thấy có Tống Hà bên cạnh, Nguyễn Du dường như không buồn như nàng ta tưởng, trong lòng nàng ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nàng ta nghe Tống Hà nói: “Đưa hoa cho ta, ta sẽ giúp nàng cài.”
Nguyễn Du đỏ mặt đáp: “Không, không cần đâu, ta không quen cài hoa.”
“Nhưng tiểu ca kia vừa nói các cô nương Dương Châu đều thích cài hoa mà? Sao nàng lại không quen?” Tống Hà nói, nhìn thấy nhiều cô nương cài hoa trên đầu, “Nàng đẹp hơn bọn họ nhiều, cài bông hoa hải đường này chắc chắn sẽ đẹp.” Nói xong, hắn nhận lấy hoa hải đường từ tay Nguyễn Du, nhẹ nhàng cài vào tóc nàng.
Bông hoa hải đường màu đỏ thắm càng tôn lên khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Du, trước đây vì ngồi thuyền lâu nên có phần nhợt nhạt giờ đây đã hồng hào hơn, Tống Hà nhìn một lúc, ngẩn người rồi lẩm bẩm: “Quả thật là đẹp.”
Nguyễn Du muốn nói người khác là người khác, các cô nương Dương Châu thích cài hoa không sai, nhưng nàng thì chưa bao giờ cài. Nhưng chưa kịp nói ra, bông hoa đã được Tống Hà cài vào tóc nàng, nàng thôi không nói nữa.
Bọn họ tìm một khách điếm nghỉ lại, đặt hai gian phòng, khi tiểu nhị dẫn bọn họ đến phòng khách, Tống Hà vì để trêu Nguyễn Du, nói đùa: “Nàng xem tối qua có ta bên cạnh, nàng mới ngủ ngon hơn, không bằng tối nay chúng ta ngủ chung một phòng nhé, nàng thấy sao?”
Nguyễn Du lập tức đỏ mặt, cắn môi trừng mắt nhìn Tống Hà, xấu hổ vô cùng, thấp giọng nói: “Tống Hà, huynh đừng có nói bậy, hôm qua đó là…… là……”
Nàng muốn nói đó là bất đắc dĩ, nếu không phải nàng gặp ác mộng cả đêm, ngủ không ngon và say thuyền, nàng chắc chắn sẽ không đồng ý cho Tống Hà ở chung phòng. Hơn nữa, ban đầu là nàng cũng không đồng ý, là Tống Hà tự ý quyết định…… mặc dù hắn đã ở bên cạnh nàng cả đêm, nàng thật sự ngủ ngon hơn, nhưng chuyện này vốn dĩ không hợp lễ nghĩa, một lần thì được, chứ không thể như vậy mãi……
Nhưng nàng chưa nói hết câu, Tống Hà đã cười: “Nàng sợ gì chứ, ta đâu có ăn thịt nàng, sao nàng lại căng thẳng như vậy? Hơn nữa, ta tuy có chút hồ đồ, nhưng vẫn biết phép tắc, chúng ta chưa thành thân, nên phải giữ phép tắc, đợi sau này thành thân rồi hãy ngủ chung một phòng, được không?”
Tống Hà vốn nói những câu trước còn khá nghiêm túc, nhưng câu cuối cùng thì thật sự…… làm người ta ngượng ngùng. Đặc biệt là Tống Hà còn nhướng mày về phía Nguyễn Du, cười một cách xấu xa, Nguyễn Du ngay lập tức đỏ mặt, quay đầu đi, không nhìn Tống Hà nữa.
Sau khi đặt hành lý xuống, Nguyễn Du nghỉ ngơi hơn một canh giờ. Ngủ trên thuyền không ngon, ở đây nàng mới có thể ngủ ngon hơn. Khi nàng tỉnh dậy, Tống Hà đề nghị cùng nhau ra ngoài dạo chơi, hắn chưa bao giờ đi dạo ở Dương Châu.
Thực ra khi còn nhỏ hắn đã từng đến Dương Châu, nhưng vì bị rơi xuống nước và sốt cao, lớn lên hắn không nhớ rõ những chuyện hồi nhỏ. Vì vậy, Mục thị luôn nhắc đến những chuyện giữa hắn và Nguyễn Du hồi nhỏ, nhưng hắn chẳng nhớ gì, đôi khi còn thấy phiền. Nhưng giờ đây hắn lại muốn nhớ lại, hắn đã hỏi Nguyễn Du, nhưng Nguyễn Du cũng trả lời rằng hồi nhỏ bị rơi xuống nước sốt cao, nên đã mất hết ký ức.
Tống Hà thầm gật đầu, có vẻ như hai người bọn họ hồi nhỏ quả thật đã chơi cùng nhau, có lẽ cả việc rơi xuống nước cũng là cùng nhau, nếu không sao lại đều vì rơi xuống nước mà mất hết ký ức hồi nhỏ?
A Tương nghe thấy liền nói: “Chắc chắn là Tống thiếu gia dẫn tiểu thư ra bờ sông chơi, rồi làm tiểu thư rơi xuống nước, Tống thiếu gia, thiếu gia phải chịu trách nhiệm đấy nhé!”
Tống Hà cười nhìn Nguyễn Du, đáp: “Chẳng phải ta đã chịu trách nhiệm rồi sao?”
Nguyễn Du biết hắn đang nói gì, mặt lập tức đỏ lên.
Bọn họ đến Tây Hồ, cảnh sắc rất đẹp, nếu ai đến Dương Châu du ngoạn thì nhất định phải đi tham quan Tây Hồ. Nghe nói gần đây có một đoàn diễn xiếc rất đông vui, khi bọn họ đến Tây Hồ, thấy có nhiều màn biểu diễn ảo thuật, có diễn xiếc khỉ, có diễn xiếc, còn có cả võ thuật.
Trước tiên bọn họ xiếc khỉ, thấy cũng khá thú vị, A Tương và Tống Hà xem rất hăng say, Nguyễn Du thì không mấy hứng thú, cảm thấy chật chội nên chuẩn bị đi sang quán trà bên cạnh ngồi một chút, nhưng vừa bước ra khỏi đám đông, nàng thấy trước mắt loé lên, có một bóng dáng quen thuộc từ trước mặt nàng đi qua……