Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Lâm A Luật

Chương 164



Những lời này đều bị Tống Hà ẩn nấp phía sau nghe thấy, trước khi Bạch cô nương rời đi thì hắn đã xuống núi, mấy ngày tiếp theo hắn liền điều tra về bối cảnh của Bạch cô nương. Tống Hà dù chưa từng đến kinh thành, nhưng Tống phụ có đồng học đang làm quan ở kinh thành, trước khi bọn họ vào kinh, Tống phụ sợ bọn họ gặp trở ngại, đặc biệt viết thư cho đồng học, nhờ vả nếu có thể hỗ trợ thì xin hãy giúp một tay.

Vì vậy lần này Tống Hà đã trực tiếp đi tìm người hỗ trợ, kết quả vào ngày thứ năm đã điều tra được vụ án năm đó khiến tỷ tỷ của Bạch cô nương chết, Tống Hà nhíu mày, nói một tiếng không hay rồi, liền đi thẳng đến tiệm bánh bao.

Cánh cửa của tiệm bánh bao đóng chặt, phía trên ghi hôm nay nghỉ, nhưng Tống Hà lại chắc chắn Bạch cô nương chắc chắn ở bên trong, có lẽ kẻ đã sát hại tỷ tỷ của nàng ta năm ấy cũng ở trong đó.

Tống Hà tung một cước đá mở cửa ra, sự thật chứng minh hắn không đoán sai, trong viện, quả nhiên có một nam nhân mặc quan phục đang hôn mê bị trói trên ghế, trong khi Bạch cô nương đang mài dao, đó là con d.a.o nàng ta thường dùng để cắt nhân bánh bao, đã được mài sáng bóng.

Mỗi bước mỗi xa

Bạch cô nương thấy Tống Hà, sắc mặt liền thay đổi, cầm d.a.o định c.h.é.m vào nam nhân, nhưng Tống Hà nào cho nàng ta cơ hội đó? Hắn bước nhanh lên trước, một tay đánh vào tay Bạch cô nương, d.a.o trong tay nàng ta vì bị mất sức mà rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.

Lúc này nam nhân hôn mê cũng đã tỉnh dậy, thấy mình bị trói lại, sợ hãi kêu lên.

Tống Hà nhíu mày, trở ngược tay tát hắn ta một cái, tức giận nói: “Còn kêu nữa thì có tin ta để nàng ta chặt ngươi?”

Nam nhân sợ đến mức run rẩy, vội vàng ngậm miệng.

Bạch cô nương ngạc nhiên nhìn Tống Hà, đã không hiểu hắn đứng về phía nào, nếu hắn đến cứu người, sao không cứu luôn tên cẩu quan này, mà còn đánh hắnta? Nếu hắn không đến cứu người, tại sao lại ngăn cản nàng ta g.i.ế.c tên cẩu quan này?

Tống Hà nhún vai, nói: “Ta biết tại sao ngươi muốn g.i.ế.c hắn, vì tỷ tỷ của ngươi đúng không? Nói thật, nếu ta là ngươi, cũng muốn tự tay g.i.ế.c kẻ thù, nhưng có những lúc, không thể dùng bạo chế bạo, phải để vương pháp xử lý những kẻ này. Bạch Thu, nhi tử của Lâm viên ngoại và nhi tử của Chu quán chủ đều do ngươi g.i.ế.c đúng không?”

“Đúng, đúng là ta giết, thì đã sao? Ba tên súc sinh bọn họ, đã g.i.ế.c tỷ tỷ ta… còn… báo quan ư? Nếu báo quan có tác dụng, thì tỷ tỷ ta đã không c.h.ế.t oan uổng! Súc sinh này cũng là quan! Năm đó hắn g.i.ế.c tỷ tỷ ta, mà không bị làm sao cả, giờ còn làm quan, thật nực cười cỡ nào! Ngươi rõ ràng đều biết, tại sao còn ngăn cản ta! Nói gì đến báo quan! Ta đã g.i.ế.c hai tên rồi, chỉ còn lại một tên cuối cùng, nếu ngươi còn chút lương tâm, hãy để ta g.i.ế.c tên này!” Bạch Thu điên cuồng kêu lên, nước mắt rơi xuống.

Khi đó, tỷ tỷ của nàng ta chỉ ra ngoài bán vải vóc, ai ngờ đến tối vẫn chưa về, nàng ta đi tìm, chỉ tìm thấy t.h.i t.h.ể của tỷ tỷ. Từ nhỏ nàng ta đã mất đi phụ mẫu, chỉ sống nương tựa vào tỷ tỷ, tỷ tỷ như mẫu thân, đối với nàng ta, tỷ tỷ vừa là tỷ, lại vừa là mẫu thân.

Không phải nàng ta không có báo quan, sự việc vừa xảy ra, nàng ta lập tức mang t.h.i t.h.ể tỷ tỷ đến nha môn báo án, nhưng tên cẩu quan kia hoàn toàn không bắt hung thủ đưa ra công lý, mà còn nói tỷ tỷ nàng ta tự ngã chết, quả thực nực cười!

Nếu không ai đứng ra làm chủ cho nàng ta, thì nàng ta tự mình làm chủ! Nàng ta phải tự tay g.i.ế.c kẻ thù, để báo thù cho tỷ tỷ dưới nơi chín suối!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-164.html.]

Nhưng giờ đây, ngay cả việc tự tay g.i.ế.c tên kẻ thù cuối cùng, nàng ta cũng không làm được!

Thấy Bạch Thu như vậy, Tống Hà chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, hắn có thể hiểu cho Bạch Thu, nhưng luật pháp là như vậy. Nhưng… Tống Hà liếc nhìn thoáng qua nam nhân vì biết Tống Hà đến cứu mình mà không còn sợ hãi, thậm chí còn nói với Bạch Thu hãy thả mình sớm, nếu không thì sẽ gặp rắc rối.

Tống Hà mím môi, nói với Bạch Thu: “Cho ngươi một cơ hội, đ.â.m hắn một dao, nhưng đừng đ.â.m chết, ta còn phải mang hắn về giao nộp.”

Nam nhân trợn mắt nhìn Tống Hà, sắc mặt lại trở nên hoảng sợ: “Ngươi, ngươi nói cái gì vậy, ý ngươi là gì, nếu ngươi dám làm vậy, phụ thân của ta sẽ không tha cho ngươi!”

Bạch Thu cũng ngạc nhiên nhìn Tống Hà, khi thấy ánh mắt khẳng định của hắn, nàng ta mới xác định hắn nói thật. Nàng ta gật đầu: “Được, ta chắc chắn sẽ không lấy mạng hắn.”

Tống Hà gật đầu, chỉ vào chỗ hông nam nhân, nói: “Ngươi đ.â.m vào đây, chỗ này tuy không chết, nhưng sẽ rất đau.”

Nam nhân sợ hãi trợn mắt, cố gắng vùng vẫy, nhưng không có tác dụng, Bạch Thu tiến lên, một d.a.o đ.â.m vào hông hắn ta.

Nam nhân kêu lên đau đớn, cơ thể bắt đầu co giật, cuối cùng ngất đi.

Ngay lúc này, người của quan phủ đã đến, bắt Bạch Thu lại, Bạch Thu nhìn Tống Hà một cái, dùng khẩu hình môi nói một tiếng: “Cảm tạ ngươi.”

Cảm tạ ngươi đã để ta báo thù.

Dù không thể tự tay g.i.ế.c kẻ thù, nhưng tỷ tỷ dưới suối vàng cũng có thể nhắm mắt.

Vụ án g.i.ế.c người ồn ào huyên náo, cuối cùng mọi người biết được hung thủ g.i.ế.c người lại chính là Tây Thi bánh bao, hơn nữa những chiếc bánh bao mà bọn họ ăn hàng ngày đều bị bỏ thuốc anh túc, mới khiến bọn họ nghiện.

Điều khiến mọi người cảm thấy kinh hoàng nhất là, sau khi Bạch Thu g.i.ế.c người, đã moi nội tạng ra làm bánh bao, rồi gửi đến cho phụ mẫu của người c.h.ế.t để bọn họ ăn, chiếc bánh bao mà Tống Hà thấy trước đó chính là làm từ nội tạng của nhi tử Chu quán chủ, đây cũng là để trừng phạt bọn họ vì biết nhi tử phạm tội mà không để nhi tử nhận tội, mà vẫn tìm cách gỡ tội cho mấy hắn ta.

Những trùng kích này, đối với dân chúng kinh thành vẫn rất lớn.

Ít nhất, trong nửa năm tiếp theo, mỗi khi nghe đến hai chữ “bánh bao”, mọi người đều cảm thấy buồn nôn.