Chớp mắt đã bảy tám ngày trôi qua, những ngày này Nguyễn Du cũng không nói chuyện nhiều với Tống Hà.
Mặc dù tính cách nàng vốn đã thản nhiên, nhưng Tống Hà luôn cảm thấy nàng đối xử với ai cũng tốt, chỉ riêng với mình thì lạnh nhạt. Rõ ràng sau khi bọn họ từ Thiên Trúc Tự trở về, Nguyễn Du còn chủ động nói chuyện với hắn vài lần, mặc dù mỗi lần hắn đều giữ vẻ mặt lạnh lùng, bộ dáng không muốn nói chuyện với nàng.
Nhưng giờ nàng không đến tìm hắn nữa, Tống Hà ngược lại có chút không thoải mái.
Tống tiểu bá vương nào có chịu đựng được sự đối đãi này, trong lòng hắn chất chứa tâm sự, cảm thấy ngủ cũng không ngon. Vì vậy sáng hôm sau, hắn đã chặn Nguyễn Du ở dưới hành lang.
Nguyễn Du vừa mới thu thập sương sớm về, những ngày này nàng mỗi sáng đều dậy sớm ra ngoài sân thu sương sớm. Những giọt sương này dù là để lão phu nhân pha trà hay sắc thuốc, đều vô cùng tốt. Lão phu nhân rất thương nàng, coi nàng như tôn nữ ruột thịt, nàng cũng thật lòng đối đãi với lão phu nhân.
Bất thình lình bị người chặn lại, sương sớm cầm trong tay suýt nữa đổ hết, may mà nàng giữ vững được, trong chén lưu ly còn lại một ít, công sức cả buổi sáng không bị đổ sông đổ bể.
Nàng vỗ vỗ ngực, ngẩng đầu nhìn Tống Hà đột ngột xuất hiện, thấp giọng nói: “Sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện, dọa làm ta giật mình.”
Giọng nàng mang theo chút trách cứ, nhưng âm thanh vẫn mềm mại, khiến người nghe không cảm thấy tức giận. Đặc biệt là trong tai Tống Hà, người đã lâu không nghe thấy giọng nàng, thế nhưng lại thấy thật ngọt ngào.
Tống Hà rất cao, Nguyễn Du chỉ đến vai hắn, mỗi lần nhìn hắn đều phải ngẩng đầu. Đôi mắt nàng rất sáng, rất thu hút người khác.
Tống Hà thu hồi ánh mắt lại, hơi không được tự nhiên nói: “Cuối cùng ngươi cũng chịu nói chuyện với ta? Mấy ngày nay ngươi luôn tránh mặt ta, thấy ta còn như không thấy, ta tưởng ngươi câm rồi.”
Những lời hắn nói luôn như vậy, nghe vào khiến người ta tức giận.
Nguyễn Du đã ở Tống phủ hơn mười ngày, cũng đã phần nào hiểu được tính cách của Tống Hà, không dễ nổi giận vì lời của hắn. Nhưng bị hắn nói như vậy, nàng không nói gì, chỉ rũ mi mắt xuống, môi mím chặt.
Tống Hà chờ mãi thấy chán, đá một cái vào cây cột hành lang, không kiên nhẫn nói: “Sao không nói gì? Thật sự câm rồi?”
Nguyễn Du chớp chớp mắt, hàng mi cong vút như quạt hương bồ, lại như cánh bướm đang bay lợn. Cuối cùng nàng mở miệng: “Không phải ngươi bảo ta sau này đừng nói chuyện với ngươi nữa sao?”
Tống Hà là tiểu bá vương trong nhà, nàng nhớ lời hắn, không thể chọc giận thì cũng phải tránh xa. Nhưng bây giờ, hắn lại đến tìm phiền phức cho nàng, còn chất vấn nàng sao không nói chuyện với hắn, thật là kỳ quái.
Tống Hà nhíu mày, nhất thời không nhớ mình đã nói lời như vậy khi nào. Hắn bảo nàng đừng nói chuyện với hắn? Hắn thật sự đã nói như vậy sao?
Mỗi bước mỗi xa
Ôi, hắn nhớ ra rồi—
Sự việc phải bắt đầu từ sáu ngày trước, hắn đã đánh nhau với nhi tử của Trương viên ngoại là Trương Kỳ Tài, Trương Kỳ Tài kia là một kẻ yếu đuối, không thể đánh lại hắn, bị hắn đè xuống đất đánh một trận, đánh tới trên đầu nở hoa.
Trương Kỳ Tài không có bản lĩnh đánh nhau, nhưng lại có bản lĩnh đi tố cáo, Trương viên ngoại thương nhi tử bị đánh, đã đến Tống gia yêu cầu một lời giải thích. Tần thị đã khuyên hắn nhiều lần, bảo hắn đến Trương gia nói lời xin lỗi, nhưng hắn cảm thấy mình không sai, cương quyết không đồng ý.
Không biết ai nghĩ ra cái ý tưởng ngu ngốc, Nguyễn Du lại bị Tần thị phái đến làm thuyết khách, mục đích chính là để hắn đến Trương gia xin lỗi.
Nguyễn Du không biết diễn biến sự việc, chỉ biết Tống Hà vô cớ đánh người, còn đánh cho người ta mặt mày bầm dập như đầu heo, tự nhiên giống như Tần thị, khuyên Tống Hà đi xin lỗi.
Tống Hà nghe thấy phiền quá, đập bàn một cái, quát nàng: “Im miệng! Nếu ngươi còn dám nói thêm câu nào nữa, ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi nhà!”
Tống Hà nhớ lại, khi đó Nguyễn Du bị hắn quát đến cúi đầu, mắt đỏ hoe, như thể sắp khóc. Hắn cảm thấy bực bội không thôi, sau khi nàng đi, còn đập phá không ít đồ đạc.
Suy nghĩ quay lại, Tống Hà nhìn Nguyễn Du trước mặt, nàng mím môi bộ dáng trông rất quật cường, có vẻ vẫn còn tức giận về chuyện hôm đó.
Hắn gãi gãi cái ót, cảm thấy cô nương thật phiền phức, đã qua bao lâu mà sao vẫn nhớ mãi như vậy? Cũng quá thù dai rồi.
Nhưng hắn không muốn mỗi lần Nguyễn Du nhìn thấy hắn lại như chuột thấy mèo, tránh xa hơn cả mọi thứ! Ban đầu hắn còn tự mãn, cảm thấy không có Nguyễn Du làm phiền, cả người hắn tự tại, nhưng sau vài ngày, hắn lại cảm thấy khó chịu.
Nàng tránh cái gì chứ, hắn cũng đâu phải sài lang hổ báo, làm như hắn sẽ ăn thịt nàng vậy!