Lý ma ma là người đầu tiên trở về Tống phủ, việc đầu tiên là đi đ.â.m thọc với Mục thị.
Mục thị thấy bà ấy trở về nhưng không thấy bóng dáng Nguyễn Du đâu, nghi hoặc hỏi: “Sao chỉ có một mình ngươi trở về? Nha đầu Nguyễn gia đâu?”
“Ai ui lão phu nhân, người đoán xem lúc nãy lão nô đã thấy ai ở bến tàu?” Lý ma ma cười bí ẩn, “Lão nô nhìn thấy thiếu gia, không chỉ đi đón Nguyễn tiểu thư, mà hai người còn rất vui vẻ bên nhau, lão phu nhân, lần này người có thể yên tâm rồi.”
Trên mặt Mục thị hiện lên chút vui mừng, không ngờ đứa tôn tử đầu gỗ của mình lại có thể hiểu chuyện. Cảm giác bệnh tật dường như giảm đi nhiều, bà thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn, hít thở cũng thông thuận hơn.
“Tốt tốt, vậy Nguyễn nha đầu đã đến chưa? Mau, dẫn ta ra tiền viện.” Mục thị để Lý ma ma đỡ, đi về phía tiền viện.
Trước đó Tống Hà đã nói như vậy, cụ thật sự lo lắng tiểu tử đần độn đó sẽ đi chơi không quay về, vì vậy đã đặc biệt gọi Lý ma ma đi đón Nguyễn Du, không ngờ lại là thừa thãi.
Phủ đệ của Tống phủ và Nguyễn gia trước đây có cấu trúc tương tự nhau, không có gì đặc biệt, Nguyễn Du đi theo sau Tống Hà, cũng không nhìn nhiều, vẻ mặt nhíu mày trông rất ngoan ngoãn.
Các hạ nhân trong Tống phủ đã sớm tò mò không biết thiếu phu nhân tương lai sẽ trông như thế nào, sáng sớm đã vươn cổ nhìn ngó, giờ đây thấy người thật, ai cũng không muốn thua kém ai. Sau khi xem qua dung mạo của Nguyễn Du, mọi người đều cảm thán, thiếu phu nhân tương lai này thật xinh đẹp, không trách được lão phu nhân lại quan tâm như vậy.
“Có phải Nguyễn nha đầu đến rồi không?” Mục thị nhìn Tống Hà, tầm mắt rơi vào trên người thiếu nữ đứng sau hắn.
Thiếu nữ có làn da trắng trẻo, độ cong phần cổ vô cùng tuyệt đẹp, do cảnh ngộ trong nhà, nàng mặc một chiếc váy dài màu nhạt, đứng đó thanh tao như một đóa hoa sen thoát tục.
“Nguyễn Du gặp qua lão phu nhân.” Khi thấy Mục thị, Nguyễn Du lập tức đoán ra thân phận của cụ, làm lễ với cụ.
“Đứa bé ngoan, cháu đã chịu khổ rồi, mau để tổ mẫu nhìn một cái xem nào.” Mục thị nắm lấy bàn tay mềm mại của Nguyễn Du, vỗ nhẹ lên mu bàn tay, thở dài nói, “Không sao, không sao, sau khi đến đây rồi thì cháu sẽ có người thân, sau này tổ mẫu sẽ coi con như tôn nữ ruột thịt mà thương yêu.”
Mục thị là thật lòng thương yêu Nguyễn Du, lời nói cũng xuất phát từ đáy lòng. Nguyễn Du để Mục thị kéo tay, nhưng vừa cúi đầu thì hốc mắt lại đỏ lên, người thân… Nàng tưởng rằng sau khi phụ mẫu và huynh trưởng qua đời, nàng sẽ không còn ai nữa.
Tống Hà quan sát tỉ mỉ, thấy mắt nàng hồng lên, trong lòng khó chịu, cảm thấy có chút bực bội.
Tổ mẫu của hắn thật sự không biết nên nói gì, không biết nàng là tiểu cô nương yểu điệu hay sao? Còn cố tình nói những lời gợi lại nỗi buồn.
Tống Hà ghét nhất là nhìn nữ nhân khóc, nếu không thì sao hắn lại ghét những tiểu cô nương yếu đuối như vậy?
Mục thị hỏi Nguyễn Du về một số chuyện ở Dương Châu, biết nàng là một nha đầu cô độc phải tự lo liệu nhiều việc, chỉ nghĩ thôi đã thấy đau lòng.
Cụ đẩy một ít điểm tâm về phía Nguyễn Du, nói: “Đừng nghĩ nhiều về những chuyện không vui, sau này cháu cứ an tâm sống ở đây coi như là nhà của mình. Đến đây, ăn một miếng bánh phù dung nào, hồi nhỏ cháu thích ăn nhất đấy.”
Mục thị và tổ mẫu của Nguyễn Du là bạn thân khuê phòng, con cái của hai người cũng là đồng môn, giao tình rất sâu sắc. Nếu không thì cũng không thể định ra hôn ước cho hai đứa trẻ.
“Đa tạ lão phu nhân.” Nguyễn Du ngoan ngoãn nhận lấy bánh phù dung, ăn một miếng nhỏ.
Nàng có dáng vẻ thanh tao, ngay cả khi ăn trông cũng cảnh đẹp ý vui. Mục thị càng nhìn càng thích, cảm thấy nàng và Tống Hà thật trai tài gái sắc… Ừm, trai sắc gái sắc?
Dù sao nhìn xứng đôi là được.
Mỗi bước mỗi xa
“Gọi lão phu nhân làm gì, sau này gọi ta là tổ mẫu nhé.” Mục thị cười nói, “Cháu và Hà nhi từ nhỏ đã định hôn ước, nếu không phải nhà cháu đột nhiên gặp chuyện bất trắc, có lẽ giờ đã thành hôn rồi. Đợi cháu qua tang kỳ, liền tổ chức hôn sự, để Tống gia chúng ta có chút tưng bừng náo nhiệt cũng tốt.”
Mục thị vẫn còn đang cười, nhưng không nhận ra sắc mặt của mấy người trong nhà đã thay đổi.
Tống Hà không cần phải nói nhiều, hắn nghe câu này của Mục thị suýt nữa tức điên lên, ai muốn cưới con cá nhỏ này thì cứ việc đi cưới, còn hắn thì không! Nếu không phải lo lắng cho sức khỏe của Mục thị, Tống Hà đã sớm nói ra những gì trong lòng.
Trên mặt Tần thị vẫn giữ nụ cười hòa nhã, nhưng trong lòng lại thấy khó chịu. Đứa nhỏ Nguyễn Du này dù là bộ dáng hay cấp bậc lễ nghĩa đều vô cùng tốt, cho tới nay bà luôn hài lòng với mối hôn sự này, nhưng giờ Nguyễn gia gặp chuyện, lại có liên quan đến vị trong hậu cung kia, bà rất lo lắng, sợ rằng chuyện của Nguyễn gia sẽ gây phiền hà đến Tống gia bọn họ.