Tối qua, Mục thị uống thuốc theo phương thuốc của Nguyễn Du, cộng với thuốc bôi ngoài, chỉ sau một ngày một đêm, những nốt đỏ trên người đã giảm. Dưới sự giải thích của Lý ma ma, Mục thị biết được những gì đã xảy ra khi cụ hôn mê, thật sự rất thương Nguyễn Du, trong lòng cũng vô cùng áy náy.
Nếu không phải cụ hôn mê, thì Tần thị cũng sẽ không làm khó Nguyễn Du như vậy.
Mục thị gọi Tần thị đến, nói về việc hôm qua Tần thị đã làm khó Nguyễn Du: “Du nha đầu là một đứa trẻ đáng thương, phụ mẫu huynh trưởng đều mất hết, nếu con bé đã có hôn ước với Tống Hà, sau này sẽ trở thành nhi tức phụ của Tống gia chúng ta, chúng ta phải đối xử với con bé như người thân.”
“Vâng, mẫu thân nói đúng, nhi tức sẽ ghi nhớ lời mẫu thân dạy.” Tần thị ngồi thẳng lưng, không dám lơ là.
Hôm qua bà đã đoán ra được, khi Mục thị tỉnh dậy chắc chắn sẽ tìm bà để nói về chuyện hôm qua, “Nha đầu Nguyễn gia đúng thật là tốt, chỉ là nhi tức thấy quá ít việc đời, không tin rằng nàng ấy có y thuật, nếu không, cũng sẽ không vì sợ bệnh tình của mẫu thân nặng thêm, mà nhiều lần không cho nàng ấy chữa bệnh cho mẫu thân.”
Thái độ nhận lỗi của Tần thị rất tốt, một vẻ mặt sẵn sàng chịu phạt. Nhưng những gì bà nói, chỗ nào cũng là biện bạch cho bản thân.
Mục thị tự nhiên hiểu ý của bà, nhưng vẫn nói: “Ta biết con cũng lo lắng cho ta, nhưng cuối cùng đã làm tổn thương trái tim của nha đầu kia. Dù con bé không nói ra, nhưng chắc chắn trong lòng rất buồn, nên hôm qua mới nói ra những lời đó. Con là bậc trưởng bối, lại thông suốt, không bằng rộng lượng một chút, nhân hôm nay trước mặt ta mà nói lời xin lỗi với con bé.”
Bảo bà xin lỗi Nguyễn Du? Sắc mặt của Tần thị thay đổi, dù sao bà cũng là bậc trưởng bối, thật sự không thể kéo mặt mũi xuống quá thấp như vậy. Nếu để bọn hạ nhân biết được, thì mặt mũi chủ mẫu Tống gia của bà sẽ để đâu?
Mỗi bước mỗi xa
Nhưng Mục thị đã lên tiếng, Tần thị chỉ có thể đồng ý. Dù nhìn bề ngoài Mục thị đã lớn tuổi và không quản lý chuyện nhà, nhưng thực tế, trong phủ có việc gì lớn một chút thì vẫn phải do Mục thị lo liệu, Tần thị cũng luôn nghe theo Mục thị.
“Mẫu thân nói gì, thì chính là vậy.” Tần thị nói.
Mục thị nhìn bà một cái, nhẹ nhàng nói: “Làm khó con rồi.”
Nguyễn Du nhanh chóng được tì nữ dẫn vào, phúc thân chào Mục thị và Tần thị, rồi bắt mạch cho Mục thị. Thấy những nốt đỏ trên người cụ đã hết, lúc này nàng mới thở phào: “Tổ mẫu, những nốt đỏ trên người của tổ mẫu đã khỏi rồi, nhưng về chế độ ăn uống vẫn cần kiêng khem, nhớ là không được ăn đồ cay.”
“Trong món ăn mà không cho ớt thì còn có gì ngon nữa, A Du yêu quý của tổ mẫu, hay là cho tổ mẫu ăn một chút ớt nhé? Không phải cháu nói những nốt đỏ trên người tổ mẫu đã giảm rồi sao? Hẳn là không sao đâu.” Mục thị như một đứa trẻ, làm nũng với Nguyễn Du, trước đó để phối hợp điều trị bệnh phế khí hư, cụ đã không ăn ớt suốt nửa tháng.
Giờ thật vất vả lắm mới mong chờ được khỏi bệnh, trên người lại nổi nốt đỏ, vẫn không được ăn ớt, thật sự là tra tấn người mà.
Nguyễn Du không nhịn được mà nở nụ cười, nhưng không hề lùi bước: “Vậy cũng không được, tìm y vấn dược thì phải nghe theo lời dặn của đại phu, nếu người không nghe lời cháu, e là những nốt đỏ vừa mới giảm đến ngày mai sẽ lại tái phát, mà nốt đỏ thì ngứa ngáy và đau đớn, nhìn xem tổ mẫu có chịu nổi không.”
Mục thị hít một hơi, chỉ có thể nhượng bộ: “Thôi được thôi được, vậy ta sẽ nghe lời A Du, tránh cho sau này phải chịu khổ.”
Nguyễn Du khẽ mỉm cười, khóe miệng nhếch lên: “Thế là đúng rồi ạ, vừa hay cháu có biết vài món đặc sản của Dương Châu, mấy ngày này chế độ ăn của tổ mẫu sẽ do cháu phụ trách nhé.”
Bên kia, Nguyễn Du nói chuyện với Mục thị rất vui vẻ, hai người rất thân thiết, trông giống như tôn nữ ruột thịt. Tần thị nhìn thấy, tâm tư khó mà phân biệt.
Đợi khi cuộc trò chuyện của bọn họ tạm dừng, Tần thị mới chủ động nói: “Nguyễn nha đầu, hôm qua bá mẫu cũng là quá sợ hãi, nên mới nhiều lần ngăn cản cháu chữa bệnh cho lão phu nhân. Bá mẫu đã suy nghĩ rất nhiều, trong lòng luôn nhớ đến chuyện này, sợ rằng giữa chúng ta sẽ có hiểu lầm, nên hôm nay đặc biệt đến xin lỗi cháu. Cháu có thể tha thứ cho bá mẫu về những gì đã xảy ra hôm qua không?”
Tần thị cũng là người biết ăn nói, không cần biết trong lòng nghĩ gì, nhưng luôn phải giữ gìn mặt mũi trước.
Nguyễn Du là vãn bô, không thể chịu nổi Tần thị như thế, vội vàng nhận lấy chén trà mà Tần thị đưa, hạ thấp chén trà của mình xuống một chút, để thể hiện mình là thân phận vãn bối, lo lắng kính cẩn: “Bá mẫu quá lời, hôm qua A Du chỉ lo chữa bệnh cho tổ mẫu, còn chuyện gì đã xảy ra thì không nhớ rõ lắm. Trước đây cháu cũng đã từng cãi nhau với mẫu thân, nhưng hôm sau lại không nhớ gì cả, mẫu thân luôn nói, giữa người thân nào có thù hận qua đêm, bá mẫu, ngài nghĩ sao ạ?”
Một hồi lời nói, mọi người đều nở nụ cười.
Mục thị kéo tay Nguyễn Du, vỗ về tay nàng từng chút từng chút. Lời nói của Nguyễn Du đã chạm đến lòng của cụ, khiến cụ càng thêm hài lòng với đứa nhi tức phụ tương lai là nàng.