Về đến phủ, Nguyễn Du mới nhớ ra mình quên không đưa thuốc mỡ cho Tống Hà. Nàng cố tình đến tìm hắn, chẳng phải là để dụ dỗ vị Tống thiếu gia này bôi thuốc sao? Không thể để công sức uổng phí.
A Tương vội vàng đi nhà xí, một mình Nguyễn Du đi tìm Tống Hà.
Cửa mở, chắc chắn là Tống Hà đã để cửa cho nàng. Nàng gõ gõ cửa, rồi nghe thấy giọng Tống Hà từ bên trong vọng ra: “Cửa không đóng, ngươi gõ cửa làm gì?”
Nguyễn Du cắn môi, trong lòng hừ một tiếng. Cửa đúng là không đóng, nhưng nàng không biết hắn đang làm gì bên trong, nếu hắn đang thay quần áo thì không tiện gặp mặt. Ở chỗ Tống Hà, cẩn thận lại trở thành thừa thãi.
“Đây, thuốc mỡ đây, ngươi nhớ bôi ba lần mỗi ngày. Ta cũng không biết vết cắn của ngươi nặng nhẹ thế nào, nhưng lời của Tạ công tử nói khá đáng sợ, ngươi không thể xem thường những con côn trùng này, có một số con rất độc.” Nguyễn Du dặn đi dặn lại.
Tống Hà tựa vào bàn, một tay chống cằm nhìn Nguyễn Du, hoàn toàn không nghe rõ nàng nói gì. Môi nàng đỏ thắm, rất đẹp, hắn bỗng cảm thấy họng mình ngứa ngáy, không chịu nổi. Hắn nghĩ, chẳng lẽ không chỉ cánh tay bị côn trùng cắn, mà cả họng cũng bị cắn sao.
Không đúng, còn trái tim hắn nữa, cũng tê tê như có côn trùng đang gặm nhấm.
Nguyễn Du thấy Tống Hà thờ ơ, giống như không để ý đến lời nàng, mặt nàng bỗng nghiêm lại, tức giận chỉ tay vào trán Tống Hà: “Tống Hà, ngươi có đang nghe ta nói không vậy!”
Mỗi bước mỗi xa
“Ta không có.” Trong lòng Tống Hà rối bời, đầy những suy nghĩ lộn xộn, nên nói ra lời thật lòng, “Ngươi nói với ta cũng vô ích, ta sẽ không bôi thuốc, ngươi bôi cho ta đi.”
“……” Nguyễn Du tức giận đến mức không biết nói gì, biết nói thêm với hắn cũng vô dụng, còn không bằng tự mình làm mẫu cho hắn xem. Nghĩ vậy, nàng liền kéo tay Tống Hà lại, rồi bắt đầu xắn tay áo hắn lên.
Tống Hà thấy hành động bất ngờ của Nguyễn Du, nhíu mày hỏi: “Ngươi định làm gì? Cuối cùng không nhịn được muốn xuống tay với bản thiếu gia sao?”
Hắn hỏi với giọng đùa cợt, Nguyễn Du biết hắn chỉ đang đùa, không để tâm. Chỉ chăm chú nhìn cánh tay trắng trẻo của hắn, lẩm bẩm: “Không phải nói ngươi bị côn trùng cắn, cánh tay đỏ một mảng lớn sao? Sao lại không thấy gì?”
“……” Tống Hà run rẩy nhếch môi, hơi ngơ ngác rút cánh tay lại, đưa cánh tay còn lại ra, nói: “Nguyễn đại phu, ngươi nhầm rồi, là cánh tay này.”
Khi nàng xắn tay áo lên, Nguyễn Du không khỏi hít một hơi. Phát hiện cánh tay hắn quả thật có một mảng đỏ sưng lớn, trông rất đáng sợ. Trong lòng nàng vừa khó chịu vừa tức giận, sao lại có người ngốc nghếch như Tống Hà vậy, nếu thật sự chờ nàng đến thì không sao, lại chọn chờ dưới gốc chuối, bị côn trùng cắn thành thế này mà vẫn không biết đi.
Hắn luôn nói mình ngu ngốc, cuối cùng người ngu ngốc nhất lại là hắn.
“Ngươi bị như vậy là hơi nghiêm trọng, chỉ bôi thuốc không đủ.” Nguyễn Du nhíu mày nói, “Ngươi chờ chút, ta đi lấy hòm thuốc.”
Nguyễn Du rất nhanh đã quay lại, nàng dùng kim bạc khử trùng rồi châm vào chỗ sưng của Tống Hà, sau đó từ từ ấn từ trên xuống, không lâu sau, một ít nước vàng bị ấn ra. Chỗ sưng trước đó đã không còn sưng nhiều, sau khi lặp lại vài lần, Nguyễn Du mới bôi thuốc cho Tống Hà.
Thuốc mỡ mát lạnh chạm vào vết thương nóng rát, Tống Hà thoải mái nhắm mắt lại, khẽ hừ một tiếng.
Nguyễn Du thấy hắn không đau không ngứa như vậy, thực sự không nhịn được mà véo một cái lên cánh tay hắn, nói: “Sau này không có việc gì nhất định không được đi ngắm cảnh dưới gốc chuối nữa, cảnh sắc ở đó ra sao ta không biết, nhưng côn trùng thì không ít đâu.”
Tống Hà ‘xì’ một tiếng, nhìn bóng dáng Nguyễn Du mang hòm thuốc rời đi, gãi gãi đầu, hắn cảm thấy lời nói của nàng hình như có ý khác? Nhưng hắn không quản nhiều, chỉ nói với nàng: “Ngày mai đừng quên bôi thuốc cho ta nhé, vừa rồi ngươi nói với ta thế nào, một ngày ba lần, thiếu một lần cũng không được.”
Bóng dáng Nguyễn Du khựng lại một chút, quay đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn cười hề hề không ra dáng, thản nhiên đáp: “Biết rồi.”
Y thuật của Nguyễn Du thực quả thật rất tốt, chỉ cần như vậy, cánh tay hắn đã không còn cảm giác đau nhức nữa.
Hắn nằm lại trên giường chuẩn bị ngủ trưa, trong mơ hắn thấy mình thành thân với Nguyễn Du, không chỉ như vậy, bọn họ còn có một đứa con, đứa trẻ cũng đã có con, khi hắn chơi đùa với tôn tử, thấy tôn tử ngoan ngoãn gọi hắn là ‘gia gia’ với gương mặt giống hệt Ngô Thường, hắn hoảng hốt đá một cú vào mặt Ngô Thường.
Khi tỉnh dậy, hắn sờ lưng mình, áo đã ướt đẫm vì sợ hãi.