Vừa dứt lời, nghe thấy Tạ Thính chỉ xuống dưới nói: “Hề hề, Tống Hà, mau nhìn, kia không phải là tiểu tức phụ của ngươi sao?”
Cách hình ‘tiểu tức phụ’ khiến Tống Hà đá mạnh vào Tạ Thính, bước đến cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên người bên dưới là Nguyễn Du. Một cậu bé ăn mặc rách rưới đang kéo váy nàng, hình như đang xin tiền, mà nàng ngốc nghếch thật sự đã cho.
Tống Hà tức đến nghiến răng, kẻ ngu ngốc này, chắc chắn đã bị lừa.
Cậu bé kia đã xin tiền ở trong thành lâu như vậy, lần nào cũng nói a công bị bệnh nặng, xin tiền để chữa bệnh cho a công. Nhưng bệnh này chữa cũng quá lâu rồi nhỉ? Gần nửa năm rồi.
Không c.h.ế.t cũng không sống, không phải gạt người thì là gì? Mọi người đều xác định cậu bé này đến để lừa đảo, có lẽ ông lão kia cũng giả bệnh, mỗi ngày nằm đó thì có tiền đến, thật nhàn nhã. Dần dần, mọi người không còn cho cậu bé tiền nữa, nhưng ai biết Nguyễn Du là người xứ khác đến lại bị lừa.
Mắt thấy Nguyễn Du còn định đi đến chỗ ông lão kia, chắc chắn sẽ bị lừa thêm lần nữa. Tống Hà lật mắt xem thường, trong lòng mắng nàng ngu ngốc.
Tống Hà không chịu nổi việc người khác bị lừa, trong lòng dâng lên sự bực bội, không đợi Mạnh Tử Nguyên và Tạ Thính theo kịp, hắn nhanh chóng xuống lầu. Đi vài bước đến trước mặt bọn họ, Tống Hà không cho cậu bé một sắc mặt tốt, một chân đá ngược chiếc bát cậu bé dùng để xin tiền: “Tiểu tử, lần trước không phải đã cảnh cáo ngươi không được lừa đảo trên địa bàn của ta sao? Sao? Ngươi coi lời ta như gió thoảng, giờ ngay cả người của ta cũng dám lừa?”
Nói đến lời cuối cùng, Tống Hà suýt nữa cắn phải lưỡi, nói quá nhanh, một lúc không chú ý đã coi Nguyễn Du là người của hắn rồi…
Chiếc bát rơi ‘loảng xoảng’ xuống đất, vỡ thành hai nửa, bên trong chỉ có vài đồng xu rơi lả tả. Cậu bé thấy Tống Hà, mặt sợ tới mức tái nhợt, mắt ngấn lệ nhưng không dám khóc, môi run rẩy nói: “Không… ta, ta không dám… ta cũng không lừa đảo…”
Tống Hà trợn mắt, sắc mặt khó coi, nhấc cậu bé lên như nhấc còn gà con: “Ngươi còn dám nói dối không?”
Phía bên kia, Nguyễn Du đã bắt mạch cho ông lão, phát hiện ông lão thực sự bị bệnh. Không phải bệnh gì nghiêm trọng, nguyên nhân không khỏi là do thuốc dùng không đủ, hoặc người kê thuốc cố tình kéo dài bệnh của người bệnh để kiếm thêm vài lần tiền.
Trước đây ở Dương Châu cùng phụ thân khám bệnh, nàng cũng đã gặp những người như vậy.
Nàng đi đến bên cạnh Tống Hà, định bảo hắn thả cậu bé ra, thì nghe Tống Hà nói: “Đến tột cùng đầu óc ngươi có phát triển không? Những người đến đi qua lại đều biết tránh xa thằng nhãi lừa đảo này, sao ngươi lại chịu để nó lừa? Có phải người Dương Châu các ngươi đều ngu xuẩn như vậy hay không?”
Giọng điệu Tống Hà không tốt, có chút ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nguyễn Du vì lời Tống Hà mà gương mặt trắng nõn tức đến đỏ lên. Nàng cắn môi, đôi mắt như hơi sương nhìn về phía Tống Hà: “Người Dương Châu bọn ta có ngu ngốc hay không ta không biết, nhưng ta muốn hỏi người Thục Trung các ngươi có phải đều giống như ngươi, không biết lý lẽ hay không? Đứa nhỏ này không nói dối, những gì nó nói đều là sự thật, a công của nó thực sự bị bệnh, ngươi dựa vào cái gì mà ngay từ đầu đã nói nó là kẻ lừa đảo?”
Nàng có chút tức giận, dù biết Tống Hà không dễ chọc, vẫn phản bác lại.
Tống Hà bị lời Nguyễn Du làm tức đến mức suýt ngất, hắn chưa bao giờ thấy nữ nhân nào ngốc nghếch như vậy, hắn thấy nàng bị lừa, có lòng tốt muốn dạy dỗ kẻ lừa đảo thay nàng, kết quả ngược lại biến mình thành người không có lý.
“Nó nói là sự thật ư? Ở Thanh Hà nhiều người như vậy, ai không biết đây là thằng nhãi lừa đảo? Chỉ có ngươi tin nó! Được, ngươi muốn bị lừa thì cứ việc, ta không muốn quản ngươi.” Tống Hà thả cậu bé ra, quay người định đi, nhưng thấy hai người Mạnh Tử Nguyên và Tạ Thính vẫn đang đứng gần đó xem kịch.
Thấy Tống Hà phát hiện, hai người liếc nhìn nhau, giả vờ không thấy chuyện gì xảy ra ở đây.
Tống Hà hừ lạnh một tiếng: “Đi thôi, còn đứng đây làm gì, tốt bụng giúp người lại bị nói thành nhiều chuyện, không biết lý lẽ, lên lầu tiếp tục uống rượu đi!”
Cả nhóm ba người đều lên lầu.
Nguyễn Du mở miệng định nói thêm gì đó, nhưng nghĩ đến sự bá đạo của Tống Hà, nàng lại mím môi không nói gì.
Nàng cúi người tự mình nhặt những đồng xu đưa cho cậu bé, giọng điệu dịu dàng: “Đệ đừng sợ, tỷ biết đệ không lừa đảo, a công của đệ thực sự bị bệnh. Bây giờ đệ dẫn tỷ đến y quán nơi a công của đệ thường mua thuốc, được không?”
Cậu bé ở trước mặt Tống Hà không dám rơi lệ, nhưng nghe lời Nguyễn Du, nước mắt lại rơi như mưa. Rốt cuộc chỉ mới tám chín tuổi, vẫn là một đứa trẻ, không chịu nổi chuyện gì.
Cậu gật gật đầu.
Trên lầu, Tạ Thính cùng với Tống Hà uống từng chén từng chén rượu, còn Mạnh Tử Nguyên thì nhìn xuống dưới. Thấy Nguyễn Du đi theo cậu bé ăn xin, hắn ta vội nói: “Này, này, bọn họ đi rồi, đó là muốn đi đâu vậy? Tống Hà, tiểu thê tử của ngươi không bị bán đi đấy chứ? Hay chúng ta theo dõi xem sao?”
Đáp lại hắn ta là tiếng Tống Hà đập ly rượu: “Nhìn cái gì, nàng ta đáng bị lừa!”
Thấy Tống Hà thật sự không muốn quản chuyện này, Mạnh Tử Nguyên không nói gì nữa, cũng ngồi lại uống rượu với hắn.
Tạ Thính bỗng nhớ ra điều gì đó, nói: “Nếu bọn họ thật sự là bọn buôn người, thì tiểu tẩu tử chẳng phải thật đáng thương sao? Vụ án trước kia không phải là một đại cô nương bị bắt cóc sao? Khi cứu được trở về thì hai chân đều bị đánh gãy, chậc chậc…”
Tống Hà dừng lại một chút, hắn có biết vụ án mà Tạ Thính nói.
Xảy ra ở huyện Thanh Hà, do phụ thân hắn điều tra, hắn đã thấy qua cô nương đó, đầu tóc bù xù trông rất đáng thương, nghe nói đã phát điên.
Trong lòng hắn chùng xuống, nỗi lo lắng lại dâng lên.
Sau đó, Mạnh Tử Nguyên và Tạ Thính lại nói gì đó, hắn cũng không để tâm. Uống vài chén rượu, hắn ôm bụng nói: “Ta không khỏe, đi nhà xí một chút, hai ngươi cứ từ từ uống, tiền rượu ta sẽ thanh toán.”
Tống Hà quay lưng đi, Mạnh Tử Nguyên và Tạ Thính không để ý, chỉ nghĩ hắn thật sự đi nhà xí, không biết hắn đã ra cửa sau của tửu lâu, đi theo đuôi mấy người Nguyễn Du.