Lục Hoài Ngọc trăm triệu lần không ngờ được Phương Ánh Nhu lại hành xử như vậy trước mặt Nguyễn Du, mặt hắn ta lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng rút cánh tay ra khỏi tay Phương Ánh Nhu, muốn giải thích với Nguyễn Du nhưng không biết bắt đầu mở miệng từ đâu.
Nói thế nào đây? Nói với nàng rằng mình và biểu muội vốn thân thiết, việc này là bình thường, mong nàng đừng để tâm? Ngay cả hắn ta cũng tự cảm thấy thật buồn cười.
Hắn ta nhìn về phía Nguyễn Du, thấy vẻ mặt nàng bình thản, dường như không vì chuyện vừa rồi mà không vui, hắn ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, an tâm hơn một chút.
Nhưng sau khi yên tâm lại cảm thấy không vui, hắn ta nghĩ, nếu hắn ta thấy Nguyễn Du thân mật với nam nhân khác, chắc chắn sẽ buồn bực, vậy tại sao Nguyễn Du lại không buồn bực vì chuyện này?
Là nàng rộng lượng không để tâm, hay là căn bản không quan tâm?
Khi có suy nghĩ này trong lòng, Lục Hoài Ngọc cảm thấy trong lòng mình thật kỳ lạ, chẳng lẽ Nguyễn Du không thích mình? Nhưng hắn ta nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ này, vì hôm trước tổ mẫu hỏi hắn ta có ý với Nguyễn Du hay không, đã nói với hắn ta rằng tổ mẫu Tống gia cũng có ý muốn se duyên cho hai người.
Tổ mẫu Tống gia đã có ý như vậy, thì chắc chắn Nguyễn Du cũng có ý với hắn ta.
Lục Hoài Ngọc cảm thấy yên tâm hơn nhiều, hắn ta không biết từ khi nào, bản thân từng kiêu ngạo, đối với những nữ tử đến cửa làm mối cũng chướng mắt, lại trở thành như vậy. Lục Hoài Ngọc hắn ta, chính là người đầu tiên mà các nữ tử ở huyện Thanh Hà muốn gả…
Lục Hoài Ngọc đăm chiêu rất nhiều, nhưng Nguyễn Du lại không hề nghĩ đến những điều này, nàng chỉ nghĩ về việc thuốc sắp hết, hôm nay đi lên núi phía sau nhất định phải hái thêm nhiều hơn.
Thấy Lục Hoài Ngọc hồi lâu không nói gì, Nguyễn Du liền nói: “Nếu không có chuyện gì, ta xin phép đi trước, cáo từ.”
Mỗi bước mỗi xa
Nguyễn Du gật đầu chào hai người Lục, Phương, rồi nhấc chân bước về phía trước.
Lục Hoài Ngọc không ngờ nàng lại nhanh chóng muốn đi như vậy, còn muốn nói thêm vài câu với nàng, nên định đuổi theo. Nhưng cánh tay hắn ta lại bị Phương Ánh Nhu kéo lại, ánh mắt nàng ta tràn đầy gợn sóng, thân mình hơi nghiêng, liền kêu lên: “Ôi… biểu ca, muội, muội bị sái chân rồi…”
Phương Ánh Nhu bị thương, Lục Hoài Ngọc không thể không quan tâm, vội vàng đỡ nàng ta, hỏi: “Có đau lắm không? Muội cứ ở đây đừng động, ta đi gọi hạ nhân đi mời đại phu.”
Nói xong hắn ta liền đi về hướng ngược lại với Nguyễn Du, chỗ đó có nhiều nô bộc, cũng có thể đuổi kịp Nguyễn Du. Phương Ánh Nhu chọn cách để chân mình ‘sái’, tự nhiên là để giữ Lục Hoài Ngọc lại, làm sao có thể để hắn ta đi đuổi theo Nguyễn Du?
Nàng ta kéo tay áo Lục Hoài Ngọc, vẻ mặt tỏ ra đáng thương, nhìn như một đứa trẻ yếu đuối: “Biểu ca đừng đi, đừng để một mình Nhu nhi ở đây…”
Thời điểm nàng ta nói chuyện mà mắt đã ngấn lệ, như thể nếu Lục Hoài Ngọc không đồng ý, nàng ta sẽ lập tức bậc khóc. Lục Hoài Ngọc không nỡ, nhìn lại Nguyễn Du đã đi xa, không thấy bóng dáng đâu nữa. Thôi vậy, hắn ta chỉ có thể thở dài: “Đừng sợ, ta chỉ đi gọi người đến mời đại phu thôi, sẽ quay lại ngay.”
Ngay lúc này, có một tì nữ đi qua, Lục Hoài Ngọc liền trực tiếp sai tì nữ đi gọi đại phu.
Lúc này Phương Ánh Nhu mới nín khóc mỉm cười, nắm lấy tay áo Lục Hoài Ngọc, nhẹ nhàng nói: “Biểu ca, Nhu nhi biết biểu ca sẽ không bỏ mặc Nhu nhi một mình!”
Nàng ta thể hiện như một đứa trẻ ngây thơ, mặc dù đã đến tuổi cập kê, nhưng Lục Hoài Ngọc thấy nàng ta như vậy, lại nhớ đến hai người khi còn nhỏ, liền lộ ra biểu cảm không biết phải làm sao với nàng ta, nói: “Đã lớn như vậy rồi, sao còn như một đứa trẻ vậy?”
“Như vậy không tốt sao? Biểu ca không thích Nhu nhi như vậy sao?” Phương Ánh Nhu chu môi hỏi, vừa động chân đã cảm thấy đau. Nàng ta thực sự cảm thấy đau, vì muốn giữ Lục Hoài Ngọc lại bằng cách giả vờ bị thương, nên phải thật sự đau một chút, nếu không sẽ khiến người khác cảm thấy nàng ta giả dối, vì vậy nàng ta mới thực sự làm sái chân mình, đây cũng là chiêu trò của nàng ta.
Phương Ánh Nhu giương mắt nhìn Lục Hoài Ngọc, trong ánh mắt tràn đầy tình cảm: “Biểu ca, chân muội đau quá, biểu ca giúp Nhu nhi xoa chân được không?”
Nàng ta đưa chân trái mang giày thêu hồng nhạt lên, ánh mắt tràn đầy hy vọng. Nhưng Lục Hoài Ngọc thấy vậy, lại nghiêng người đi, hắn ta nắm một tay lại, đặt bên môi ho vài tiếng, biểu cảm có chút không thoải mái nói: “Muội cố gắng chịu đựng một chút đi, hạ nhân đã đi gọi đại phu rồi, đại phu sẽ đến nhanh thôi.”
Phương Ánh Nhu thấy Lục Hoài Ngọc không chịu, nàng ta cắn chặt môi, giọng điệu ủy khuất: “Nhưng Nhu nhi chỉ muốn biểu ca giúp Nhu nhi xoa một chút, biểu ca, giúp muội xoa một chút được không? Chân muội đau quá, trước đây chân Nhu nhi bị sái, đều là biểu ca giúp Nhu nhi!”
Thấy Phương Ánh Nhu kiên trì, Lục Hoài Ngọc giải thích: “Thì… đó là khi còn nhỏ không hiểu chuyện, giờ chúng ta đã lớn, không còn như hồi nhỏ, tự nhiên phải giữ phép tắc, không thể vượt qua giới hạn.”